Quân Hôn Thiên Ý Khắc Tình Vào Tim

Vẫn như thường ngày thì Doãn Hân Nghiên và Chu Băng Thanh cũng đã hẹn nhau ở trước nhà của Chu Băng Thanh rồi cùng nhau đến trường, nhưng mà trước khi có chồng và sau khi có chồng đúng là khác biệt thật đó.

Chu Băng Thanh đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, vừa ngồi xuống bàn học vừa cười gian xảo, nói:

- Thế nào? Đêm tân hôn nồng nhiệt chứ? Thân hình của anh chồng nhà cậu thế nào? Có mlem mlem không?

Đến đây Doãn Hân Nghiên cũng giả vờ suy nghĩ một chút, rồi lại nháy mắt với Chu Băng Thanh, nói:

- Tớ sẽ không nói đâu.

- Doãn Hân Nghiên à Doãn Hân Nghiên, không ngờ cậu lại có tính chiếm hữu cao như vậy, chỉ là kể một chút thôi mà.

Nhưng Doãn Hân Nghiên vẫn nhất quyết không kể, thật sự thì thân hình của Uông Mạc rất tốt, cơ mà tốt thì cũng đúng thôi, anh là quân nhân mà, được rèn luyện hằng ngày thì làm sao có chuyện không tốt được chứ. Chẳng những là cơ thể tốt mà thể lực cũng rất tốt, bỗng nhiên nhớ đến chuyện đêm qua, gương mặt của Doãn Hân Nghiên có hơi đỏ lên một chút.

Vốn dĩ Doãn Hân Nghiên nghĩ rằng không ai nhìn thấy cô ngượng ngùng, nhưng Chu Băng Thanh hay chú ý đến tiểu tiết nên đã nhìn thấy, liền trêu chọc.


- Doãn Hân Nghiên à Doãn Hân Nghiên, cậu đúng là có quỷ theo sau rồi, trong đầu đang nghĩ đến cái gì mà mặt mũi đều đỏ như cà chua thế?

- Có sao? Tớ không có.

- Còn cãi sao? Cậu nhìn cái má ửng hồng kia đi! Đừng nói dối nữa… Cậu mê Uông Đô Đốc rồi chứ gì?

Doãn Hân Nghiên cũng không phủ nhận, dù sao thì anh cũng là chồng của cô mà, cho dù cô có mê thì có sao đâu chứ?

Nhưng rồi sau đó thì Chu Băng Thanh được nước mà lấn tới, liên tục trêu chọc Doãn Hân Nghiên khiến cô càng đỏ mặt hơn. Đến đây cô ấy còn cười lớn, nói:

- Nhưng mong nhớ làm gì chứ, tối nay về là gặp được rồi.

- Ờ… Thật ra anh ấy quay về quân đội từ sáng nay rồi. Lần này nhiệm vụ có vẻ rất gấp gáp nên mất khá nhiều thời gian.

Chu Băng Thanh nghe xong mà xịt keo cứng ngắt luôn, cô ấy đưa ánh mắt tựa như không dám tin nhìn Doãn Hân Nghiên, nói:

- Cái gì? Mới kết hôn hôm qua… Hôm nay đã đi biệt tăm rồi? Lại còn đi nhiều ngày nữa chứ? Uông Đô Đốc này cưới cậu về làm bình phong ở nhà trưng cho đủ à?

- Nói gì vậy chứ? Anh ấy là quân nhân, chuyện lớn của quốc gia đương nhiên phải đặt lên hàng đầu rồi.

Chu Băng Thanh thật sự không thể hiểu nổi những người có thể yêu được quân nhân đó, bình thường thời gian ở bên nhau đã ít, đằng này còn là người có chức có quyền, thời gian gặp nhau có khi còn khó khăn hơn. Cả đời này của Chu Băng Thanh thề là sẽ không bao giờ có chuyện yêu đương rồi kết hôn với quân nhân đâu! Cô ấy sợ cô đơn lắm.

Đến đây Chu Băng Thanh lại nhìn cô, nói:

- Mới kết hôn đã phải ngủ một mình ở nhà chồng… Cậu không thấy tủi thân hả?


- Hừm… Quen là được rồi, với lại khi tớ quyết định gả cho anh ấy thì tớ cũng đã chuẩn bị xong tinh thần phải cách xa nhau rồi. Nhìn cha mẹ tớ là thấy rõ mà.

Chu Băng Thanh đang gật gù, nhưng đột nhiên cô ấy lại lóe lên một cái gì đó, quay ngoắt nhìn sang Doãn Hân Nghiên, nói:

- Cậu vừa rồi gọi dì Văn là gì?

- Mẹ…? À, tớ chưa nói với cậu nhỉ? Sau một thời gian thì tớ đã biết bà ấy thật lòng đối đãi với mình, nên tớ đã gọi bà ấy là mẹ.

Chu Băng Thanh cũng không thể có ý kiến với gia đình của cô, nhưng có lẽ đây là quyết định rất đúng đắn của Doãn Hân Nghiên. Nhưng mà người ta thường nói một giọt máu đào, hơn ao nước lã… Lỡ như một ngày nào đó Doãn Hân Nghiên gặp lại mẹ ruột thì không biết sẽ còn khó xử đến mức nào.

[…]

Sợ cái gì là cái đó đến, trong lúc lớp của cô đang học thì có một phụ huynh đã hùng hổ đưa con trai xông vào lớp, tìm một bạn nam trong lớp của cô rồi mắng nhiếc đủ đường.

Doãn Hân Nghiên lúc nhìn thấy gương mặt của người phụ huynh đó đã cứng đờ một chút, Chu Băng Thanh thì không biết gì nên vẫn huých tay vào cô, nhỏ giọng nói:

- Nghiên Nghiên à, vị phụ huynh đó đúng là hung dữ quá đi, nhưng phải công nhận bà ấy là một người mẹ tốt nhỉ?


- Vậy sao? Tớ lại không thấy vậy.

Chu Băng Thanh không hiểu, nhưng rồi sau đó cô ấy cũng chú ý đến thái độ của Doãn Hân Nghiên, dường như cô đã nhìn theo vị phụ huynh đó rất lâu… Rất lâu… Rất lâu…

Mãi cho đến khi người bị tìm đi về chỗ thì cô còn nhìn qua người đó, nói:

- Bạn học Nhâm, có chuyện gì vậy?

- À, con trai của bà điên đó hôm kia va phải tớ, tớ chỉ nói hắn mấy câu thôi mà lại về mách mẹ. Rồi bà điên kia lại nghe từ một phía mà muốn bắt tớ công khai xin lỗi. Đúng là xui xẻo chết đi được!

Nghe xong thì Doãn Hân Nghiên cũng chỉ mỉm cười nhạt… Hóa ra, bà ấy cũng có một mặt như vậy…

#Yu~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận