Giờ lành cũng đã đến, Doãn Anh Sơn lúc này cũng đã gõ cửa phòng để thúc giục con gái.
Khi Doãn Hân Nghiên bước ra ngoài thì ông ấy chỉ nhìn con gái xinh đẹp ở trước mắt, sau đó âm thầm hít một hơi thật sâu, cuối cùng là nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của con gái. Hành động dịu dàng đó đã khiến cho cô có chút giật mình, đưa mắt lên nhìn ông ấy, nhưng rồi Doãn Anh Sơn cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Nghiên Nghiên, sau này đã là người có gia đình rồi, đừng xốc nổi như ở nhà mình, biết chưa?
- Con biết rồi.
Dừng một chút, Doãn Hân Nghiên cũng nắm lấy tay của Doãn Anh Sơn và Văn Lang Hoa, sau đó đặt tay của họ vào nhau, còn nhìn họ, cười nói:
- Còn cha sau này phải thường xuyên quan tâm mẹ nhiều hơn, người ta gả cho cha đã là thiệt thòi rồi, đừng để mẹ thấy chán cha chứ.
Doãn Anh Sơn có hơi ngạc nhiên, không phải vì chuyện Doãn Hân Nghiên bảo ông ấy quan tâm Văn Lang Hoa, hay mối quan hệ giữa con gái và vợ kế hòa hợp. Mà chuyện khiến ông ấy ngạc nhiên chính là cách xưng hô… Vừa rồi con gái gọi Văn Lang Hoa là gì nhỉ?
Là “mẹ” sao?
- Con… Hai người…
Văn Lang Hoa lúc này cũng chỉ nhìn con gái bằng cặp mắt dịu dàng nhưng lại đầy sự không nỡ, đột nhiên bà ấy lại nhìn chồng mình, nói:
- Hay là chúng ta đào hôn đi có được không? Em không nỡ gả Nghiên Nghiên chút nào.
Doãn Anh Sơn nhìn vợ mình rồi chỉ biết thở dài, lúc này Doãn Vĩ Nghiêm cũng đi đến, vừa hay nghe đến chữ “đào hôn” liền xông ra, vốn dĩ Doãn Hân Nghiên còn tưởng em trai sẽ “nghiêm túc” phản đối chuyện đào hôn, tại vì gương mặt của thằng bé khi bước đến đằng đằng sát khí.
Nhưng rồi…
Doãn Vĩ Nghiêm lại nhìn cha mẹ, nói:
- Hai người muốn chị Nghiên Nghiên đào hôn cũng phải báo cho con một tiếng chứ, sao lại đo mảnh như vậy hả? Đi! Chúng ta đào hôn!
Doãn Hân Nghiên: “…” À, tui sai rồi, thằng em tui không nghiêm túc như tui nghĩ.
Sau đó… À làm gì có sau đó, dù muốn dù không thì Doãn Hân Nghiên và Doãn Anh Sơn cũng đã tiến vào lễ đường để hôn lễ được bắt đầu.
Trên đoạn đường đưa con gái đến chỗ của “con rể” thì Doãn Anh Sơn cũng đã nắm chặt lấy tay cô, còn Doãn Hân Nghiên cũng chỉ đưa mắt nhìn cha mình. Người đàn ông này bình thường có chút lãnh khốc vậy thôi, chứ thật ra là yêu vợ thương con lắm, nhưng có lẽ do đặc thù công việc nên ông ấy ít khi thể hiện ra ngoài.
Lúc này, Doãn Hân Nghiên lại nhỏ giọng nói:
- Cha, chút nữa cha đừng khóc đó nha.
Doãn Anh Sơn còn xoay lại liếc con gái một cái, liền kiêu ngạo hất mặt nói:
- Tôi không có khóc đâu, cô đừng nghĩ nhiều. Có thì cũng là cô khóc thôi, tối nay đừng nhớ nhà mà khóc bù lu bù loa đấy.
Doãn Hân Nghiên cũng chỉ phì cười, đây còn không phải là thẹn quá hóa giận sao? Cha của cô đúng là đáng yêu thật đó.
Nhưng Doãn Hân Nghiên lúc này mới nhìn một lượt, vốn dĩ cô còn tưởng rằng hôn lễ này chắc phải náo nhiệt lắm, vì sẽ có không ít người đến gây rắc rối, nhưng có vẻ như cô đã nghĩ hơi nhiều rồi. Với sự tỉ mỉ của Uông Mạc thì xung quanh hội trường hôn lễ đều được bố trí rất nhiều quân tinh nhuệ đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người, nhưng phòng người không phòng nhà, trong số những kẻ “không thích Doãn Hân Nghiên” thì có một người đang phóng tia lửa hận thù về phía cô.
Từ lúc chuẩn bị cho hôn lễ cho đến khi hôn lễ đang được cử hành thì ánh mắt rực lửa đó vẫn không buông tha cho Doãn Hân Nghiên, khỏi cần nói cũng biết cái ánh mắt đó là từ phía của Lý Ngọc Hồi rồi, cô ta vẫn không cam tâm khi nhìn thấy Uông Mạc kết hôn với người phụ nữ khác.
Lúc Doãn Hân Nghiên được cha mình đưa đến chỗ của Uông Mạc, hiện tại anh đang mặc quân phục của mình, trông cũng rất ra dáng Đô Đốc, hiển nhiên là rất đẹp trai rồi.
Uông Mạc đưa tay muốn đón cô dâu của mình, nhưng Doãn Anh Sơn lại chần chừ không muốn giao con gái ra, Doãn Hân Nghiên đưa mắt nhìn cha mình, lại nhỏ giọng nói:
- Cha?
- Cô gấp cái gì, trước sau gì cũng được lấy chồng thôi mà.
Nghe cha nói như thế Doãn Hân Nghiên cũng chỉ phì cười, thôi rồi, lão đầu nhà cô lại giận dỗi rồi, xem ra chút nữa cô lại phải dỗ dành cha thôi.
Cuối cùng Doãn Anh Sơn cũng chỉ đưa mắt nhìn Uông Mạc, lại nói:
- Tuy rằng cậu là Đô Đốc, nhưng với Doãn gia thì cậu chỉ là con rể trong nhà. Nghiên Nghiên là con gái cưng của Doãn gia, không phải người mà cậu có thể ức hiếp, biết chưa?
- Vâng, con xin thề với quốc huy của bản thân, cả đời này con sẽ không bao giờ phản bội Nghiên Nghiên, con sẽ luôn yêu thương và đặt sự an toàn của Nghiên Nghiên lên trước sinh mạng của mình.
Doãn Hân Nghiên có hơi giật mình, đối với quân nhân thì quốc huy rất quan trọng, mà bây giờ anh lại còn xin thề trước quốc huy…
Cái này thì…
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...