Sau bao ngày chờ đợi thì hôn lễ của Uông Mạc và Doãn Hân Nghiên cũng đã đến, với truyền thống quân nhân của cả hai nhà thì trong hôn lễ này cũng có không ít những người quyền cao chức rộng, có người chúc mừng nhưng cũng có kẻ bằng mặt không bằng lòng.
Ngồi ở trong phòng dành riêng cho cô dâu, gương mặt xinh đẹp cộng với chiếc váy cưới truyền thống màu đỏ càng tôn lên vẻ đẹp của Doãn Hân Nghiên hơn. Khi này Chu Băng Thanh mới nhìn cô, lại nói:
- Quả nhiên Nghiên Nghiên nhà chúng ta là xinh đẹp nhất.
Văn Lang Hoa cũng không phản đối, ban đầu bà ấy còn nghĩ rằng mối quan hệ của mình và con gái đã bắt đầu có chuyển biến tốt, bà ấy còn định nghỉ phép một thời gian để cùng Doãn Hân Nghiên bồi đắp tình cảm. Nhưng người tính không bằng trời tính, ai mà có ngờ Doãn Hân Nghiên lại kết hôn nhanh như vậy chứ.
Nhìn con gái xinh đẹp ở trước mặt, Văn Lang Hoa không cầm lòng được mà muốn bật khóc, nhưng vì để cô không lo lắng nên bà ấy vẫn phải cô gắng mỉm cười.
Lúc này, Văn Lang Hoa định đưa tay cài trang sức cho cô, nhưng rồi sau đó bà ấy cũng khựng lại… Chuyện cài trang sức cho tân nương là việc của cha mẹ, bà ấy chỉ là mẹ kế thôi mà, hơn nữa mối quan hệ của họ hiện tại cũng không tính là đủ thân thiết, tốt nhất là không nên để cô tức giận trong ngày kết hôn.
Cuối cùng Văn Lang Hoa cũng buông thõng tay xuống, lại chỉ nhìn Doãn Hân Nghiên ở trong gương. Chu Băng Thanh nhìn bạn thân của mình dường như đang có gì đó muốn nói với mẹ kế, cô ấy cũng nhanh chóng xin phép đi ra ngoài.
Trong căn phòng này chỉ còn lại có Văn Lang Hoa và Doãn Hân Nghiên, một người ngồi ở bàn trang điểm, một người thì khẩn trương đứng ở phía sau.
- Nghiên Nghiên…
- Dì…
Hai người cùng đồng thời lên tiếng, sau đó thì cô cũng chỉ phì cười, lại nói:
- Dì nói trước đi.
- Con xinh đẹp lắm Nghiên Nghiên, từ trước đến nay con đều xinh đẹp như một nàng công chúa vậy. Dì không nghĩ là con lại kết hôn sớm như thế… Thật sự… Dì và cha con cũng không định sẽ nói về vấn đề hôn nhân đại sự của con, chúng ta vẫn muốn con tìm được người mình thật sự yêu.
Doãn Hân Nghiên biết chứ, ở kiếp trước cũng vậy, đến khi cô chết rồi mới biết, ngay từ đầu cha cũng không có ý định ép buộc cô gả cho Uông Mạc. Ông ấy chỉ là đang nhắc đến hôn ước thôi, nhưng vì khi đó Doãn Hân Nghiên bị kẻ xấu xúi giục, càng lúc càng ngang bướng nên có bao giờ nghe hết lời cha nói đâu, cuối cùng… Chính cô là người đồng ý kết hôn.
Nghĩ lại, Doãn Hân Nghiên cũng chỉ biết bật cười, hóa ra kiếp trước cô lại tồi tệ và khốn nạn như vậy sao? Bảo sao khi cô viết cuộc đời của mình thành tiểu thuyết thì có nhiều độc giả mắng nữ chính như thế.
Nhưng không sao, ít nhất thì ông Trời vẫn không để cô mang sự hối hận đó xuống địa ngục, mà ông Trời đã cho cô một cơ hội sống lại để sửa lại lỗi lầm.
Cô cầm trang sức lên, xoay người lại nhìn Văn Lang Hoa, đặt trang sức lên tay của bà ấy, mỉm cười nói:
- Việc cài trang sức biểu thị cho bậc làm cha làm mẹ đã an tâm gả con gái cho người đàn ông mà con gái đã chọn. Tuy rằng con không biết Uông Mạc có phải sự lựa chọn đúng đắn hay không… Nhưng con nghĩ sự lựa chọn của con bây giờ là rất đúng…
Đến đây Văn Lang Hoa vẫn còn có chút rung động, đôi mắt cũng rơm rớm nước mắt, sau đó Doãn Hân Nghiên lại nhìn bà ấy, vui vẻ gọi:
- Mẹ… Mẹ cài trang sức cho Nghiên Nghiên nha?
Chỉ cần một tiếng gọi “Mẹ” này thôi cũng đủ để Văn Lang Hoa vui mừng, nhưng đồng thời sau đó chính là xót xa, bà ấy nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của con gái, nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên… Cảm ơn con.
Doãn Hân Nghiên cũng chỉ mỉm cười, sau đó cũng xoay lưng lại, nhìn “mẹ” từ trong gương, nói:
- Trước kia con đã nói rất nhiều điều khiến mẹ và cha khó xử, con cũng biết con đã đối xử với mẹ và Vĩ Nghiêm vô cùng không tốt, nhưng mẹ vẫn bao dung cho con… Lúc đó con không hiểu chuyện, con chỉ nghĩ đơn giản là mẹ muốn lấy lòng ông nội và cha nên mới làm như thế… Nhưng bây giờ, con biết mẹ thật lòng quan tâm con… Mẹ rất tốt, so với cha còn tốt hơn nhiều… Nhưng lúc trước vì cảm thấy có lỗi nên con không dám nói với mẹ. Bây giờ… Con sắp gả đi rồi mới có cơ hội nói với mẹ câu này…
Dừng một chút, Doãn Hân Nghiên lại có hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi và cảm ơn mẹ… Hi vọng mẹ sau này vẫn sẽ chiếu cố cha của con.
Văn Lang Hoa nghe xong càng xúc động hơn, bà ấy nhẹ nhàng ngồi xuống rồi nắm lấy tay của Doãn Hân Nghiên, còn vui vẻ nói:
- Nghiên Nghiên, cảm ơn con vì đã chấp nhận mẹ.
Có vẻ như Doãn Hân Nghiên cũng thấy nhẹ lòng hơn rồi, nói ra được những gì mình nghĩ…
Thật sự là quá nhẹ nhõm.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...