Quân Hôn Thập Niên 70 Sau Khi Nhập Ngũ Cô Được Lòng Quân Nhân
Lúc tỉnh lại, Thính Vũ cảm thấy đầu óc của cô choáng váng, bên ngoài cửa còn truyền đến tiếng nói chuyện, nhưng cô lại nghe không rõ.
Cô từ từ ngồi dậy, bàn tay xoa lên đầu của mình, rồi dần dần tỉnh táo lại.
Cô chỉ nhớ sau khi mình mở triển lãm tranh xong, thì bị một nhóm người đeo mặt nạ sát hại.
Khi nhớ lại những hình ảnh đó, gương mặt của Thời Thính Vũ trắng bệch.
Cô nhớ rõ cảm giác khi dao đâm vào trong lồng ngực, đến bây giờ cô vẫn thấy đau.
Nhưng mà không phải cô chết rồi sao?
Cô nghi ngờ đưa mắt nhìn khắp nơi, rồi mới thấy rõ được mọi thứ.
Đây là một căn phòng nhỏ, trang trí đơn giản, nhưng rất ấm áp.
Chỉ có một cái giường, một cái tủ quần áo, và một cái bàn học.
Đồ đạc rất ít, nhưng nhìn khắp nơi cũng biết đây là những món đồ yêu thích của chủ nhân căn phòng này.
Tủ quần áo là đồ thiết kế, nhìn rất giống đồ ở thập niên trước, ở giữa còn có một cái gương, gương được lau rất sạch sẽ.
Trên bàn học được trải khăn hoa nhỏ màu trắng, trên mặt bàn ngoài giấy ra, còn có một bức tượng chân dung thạch cao tạo hình david.
Bàn học đặt sát cửa sổ, cửa sổ không phải làm bằng thủy tinh, mà chỉ là một khung gỗ ở vùng nông thôn.
Cửa sổ chia làm hai cánh, hai bên bệ cửa sổ còn có một cái dây móc, làn gió ấm áp bên ngoài thổi vào, làm cho trái tim đang căng thẳng của cô, cũng dần thả lỏng ra.
Cô sờ lên ngực, trái tim vẫn còn đang đập.
Cho nên bây giờ cô là ai?
Đã xuyên qua, hay đang nằm mơ.
Cô nhìn từ trên ngực xuống phía dưới, Thời Thính Vũ phát hiện quần áo trên người rất khác lạ, cô chưa từng mặc loại váy ngủ hoa màu trắng có viền ren này.
Cô cảm thấy bản thân giống như sống ở mấy thập niên trước vậy.
Loại váy này chỉ có thiên kim tiểu thư sống ở thập niên bảy mươi tám mươi mới mặc thôi.
Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện, cô từ từ đứng dậy, muốn đi ra ngoài nhìn thử ai đang nói chuyện, nhưng khi đi qua chiếc gương ở tủ quần áo liền giật mình, đứng ngẩn cả người.
Cô gái trong gương cũng giống cô đến bảy tám phần, nhưng nhìn rất trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi lăm tuổi.
Trước kia cô từng nhuộm qua tóc, nhưng cô gái trong gương lại có mái tóc đen sì, thẳng tự nhiên.
Đây chắc chắn không phải là cô.
Lúc cô muốn đi ra nhìn thử, thì bên ngoài liền vang lên tiếng nói chuyện.
Cô nhíu mày, bước lên đẩy cửa phòng ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...