Cố Niệm Hề ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt một cách khó hiểu.
Thật ra, cô cũng cảm thấy khuôn mặt người này hơi quen quen. Đặc biệt, giờ phút này, trong con ngươi đen láy của hắn còn chứa đựng sự kỳ vọng. Cố Niệm Hề lục soát hết thảy trí nhớ của mình nhưng cô vẫn như cũ không tìm được bất cứ manh mối nào về hắn. Trong ấn tượng của cô, mình và vị quân nhân ca ca này có bắn đại bác cũng chạm không tới.
Tuy nhìn quân hàm trên vai hắn, Cố Niệm Hề không nhận ra được cấp bậc của đại nhân vật trước mặt nhưng trong tiềm thức, Cố Niệm Hề cho rằng quân nhân ca ca đều là chiến sĩ bảo vệ quốc gia, mình lại phụ kì vọng của ca ca ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền suy sụp , bàn tay nhỏ bé càng thêm áy náy gãi gãi đầu.
Nam nhân như nhìn thấu được sự ảo não của Cố Niêm Hề, hắn khẽ cười nói:
"Không nhận ra cũng không sao. Đứng ở đây chờ tôi một chút, lát nữa tôi sẽ ra."
Thấy tiểu nha đầu kia cũng không được tự nhiên, hắn vươn tay gạt gạt mấy sợi tóc bị Cố Niệm Hề gãi có chút rối loạn, khóe miệng nhếch lên đầy sủng nịch không hề che dấu.
Khi tay chạm vào mấy sợi tóc mềm mại, ý cười trên khóe miệng Đàm Dật Trạch càng lộ rõ. Trong mắt hắn xuất hiện chút dao động không lớn không nhỏ , nhưng một lát sau, Đàm Dật Trạch đành phải buông tay, tiếp tục tiến vào tòa nhà Minh Lãng kia.
Cô bé của hắn, chỉ cần chờ hắn một chút thôi. Một chút là tốt rồi, hắn lập tức liền quay ra bồi cô!
Hôm nay Đàm Dật Trạch qua đây, đơn giản là muốn đáp ứng cuộc hẹn với cha mình. Trở về thành phố đã hơn một tháng, hắn cũng khó dành ra được chút ít thời gian cùng phụ thân ăn một bữa cơm, nhưng sau khi gặp cô gái nhỏ kia, Đàm Dật Trạch quyết định hủy cuộc hẹn này. Dù sao, nếu muốn gặp cha thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được, còn chuyện thú vị như hôm nay đâu phải ngày ngào cũng phát sinh.
Ôm lấy suy nghĩ thảnh thơi ấy, Đàm Dật Trạch nhanh chóng đi tới bên cạnh Cố Niệm Hề.
Nhưng khi cô gái ngẩng đầu lên, hắn mới phát hiện đôi mắt cô đỏ hồng.
Vừa khóc sao?
Đôi mắt kia còn mang theo một loại đau thương khó hiểu.Không biết tại sao, trong đầu Đàm Dật Trạch lại nghĩ như vậy, khuôn mặt bi thương kia không nên xuất hiện trên con người thú vị này.
Bởi vậy, hắn nhanh chóng hạ quân lệnh bảo Cố Niệm Hề đứng đợi bên ngoài còn mình thì tiếp tục đến sảnh Tập đoàn Minh Lãng. Trong Quân đội, Đàm Dật Trạch chỉ cần nói to một tiếng tùy ý là không một ai dám cãi lại lời hắn.
"Đàm tham mưu trưởng, tổng giám đốc nói ông ấy sẽ lập tức xuống đây, xin anh ở trên xe đợi ông ấy một lát." Vừa thấy một thân quân trang màu lục, cô gái tiếp tân trước sảnh lập tức gọi điện thoại lên phòng tổng giám đốc thông báo, không dám chậm trễ chút nào.
"Không cần đâu, cô cứ nói với ba tôi, tôi có chút việc gấp cần quay về xử lý ngay." Nói xong câu này, người đàn ông mau chóng rời đi, hắn sợ người kia đang sốt ruột chờ mình. Càng sợ hơn nữa bóng dáng ấy sẽ lại đột ngột biến mất ngay trước mặt hắn.
Khi thân mình cao lớn của Đàm Dật Trạch xuất hiện lần nữa ở trước cửa ốc Minh Lãng , hắn lại phát hiện không thấy Cố Niệm Hề đâu nữa!
Chết tiệt, cô bé này dám cãi lại quân lệnh!
Từ lúc Đàm Dật Trạch gia nhập quân đội đến nay, chưa có ai dám không để ý đến sự tồn tại của hắn như vậy!
Tiểu nha đầu, đừng để cho hắn tóm được. Nếu không lần tới, Đàm Dật Trạch này tuyệt đối không nhẹ tay đâu!
Quả thực, không phải Cố Niệm Hề cố ý rời đi. Chỉ là lúc nãy, chủ quản gọi đến hỏi kết quả công việc hôm nay, do chưa thể hoàn thành nên cô định trước tiên cứ chạy về công ty, báo cáo tình hình với chủ quản một chút, cũng hy vọng công ty sẽ cử người khác tới Tập đoàn Minh Lãng bàn bạc về kế hoạch hợp tác.
Xem ra, để Cố Niệm Hề đến Minh Lãng làm việc thực sự có chút không thích hợp. Dù sao ở đó, không cẩn thận sẽ đụng phải Đàm Dật Nam hoặc Hoắc Tư Vũ. Hai người này hiện tại Cố Niệm Hề không có cách nào tiếp nhận dược bọn họ.
Về phần những lời đã nói của vị quân nhân kia với mình, Cố Niệm Hề không hiểu nổi. Theo cô nghĩ, đại khái hắn nhận nhầm mình với ai đó thôi.
Nhưng cô cũng không biết rằng sau khi Đàm Dật Nam bị hất tay ra, lúc trở lại văn phòng hắn thấy rất đau thương. Thậm chí, ngay cả cuộc họp sắp bắt đầu cũng bị hắn cho hoãn lại.
Đàm Dật Nam thật sự chịu không nổi ánh mắt chán ghét của Cố Niệm Hề khi nhìn mình, mặc dù bọn họ đã chia tay, hắn vẫn không muốn thấy Cố Niệm Hề chán ghét mình đến vậy. Cho tới tận bây giờ, người đàn ông này vẫn chưa nhận ra được trong lòng mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Rõ ràng hắn đã có Hoắc Tư Vũ, một vưu vật xinh đẹp, tại sao còn không buông được đóa hoa bách hợp nhỏ tươi mát Cố Niệm Hề kia
Nhấc điện thoại lên, gọi vào đường dây nội bộ, Đàm Dật Nam nói: "Tra xem hôm nay có cô gái nào nào tên là Cố Niệm Hề tới công ty để tìm hiểu không. Nếu có, kiểm tra xem cô ấy đến công ty làm gì?"
Nếu hắn nhớ không lầm, lúc nãy Cố Niệm Hề đã đứng nói gì đó với cô gái lễ tân ở trước sảnh. Hơn nữa vừa rồi cô cũng nói mình không đến Tập đoàn Minh Lãng để tìm hắn.
Đàm Dật Nam hiểu rõ, vì hắn mà hiềm khích lúc trước giữa Cố Niệm Hề và Hoắc Tư Vũ sẽ không có khả năng tiêu tan ngay lập tức, Cố Niệm Hề tới đây cũng tuyệt đối không phải để tìm Hoắc Tư Vũ.
Vừa nãy Đàm Dật Nam cũng chú ý tới, hôm nay cô không mặc áo áo phông ngộ nghĩnh, đi giày vải bố hàng ngày ưa thích mà lại mặc váy chữ A hồng nhạt, thêm áo sơ mi trăng giản dị nhét vào trong, trên chân cũng là giày hở mũi khác bình thường. Tuy vẫn không trang điểm như trước nhưng một thân trang phục thế này lại khiến cô gái thêm phần nữ tính. Đặc biệt, mái tóc dài được quấn lên thành búi lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn.
Chỉ trong chớp mắt, Đàm Dật Nam phát hiện năng lực kiềm chế rất tốt của mình thiếu chút nữa đã bị Cố Niệm Hề phá giải.
"Bí bô bí bô..."
Sau khi đặt điện thoại xuống không lâu, trong phòng làm việc rộng lớn lần nữa vang lên tiếng chuông điện thoại .
"Phó tổng, hôm nay Công ty có hẹn các chủ quản đến phỏng vấn, trong danh sách quả thật có cô gái tên Cố Niệm Hề." Trợ lý của Đàm Dật Nam báo cáo với hắn từ điện thoại.
"Cô ấy đến đây làm gì? " Đôi mắt Đàm Dật Nam lúc sáng lúc tối, người đàn ông như vậy không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì.
"Cố Niệm Hề đến từ Tập đoàn Bác á, là đại biểu hợp tác được cử tới chỗ chúng ta, nội dung hợp đồng còn một số vấn đề vụn vặn, hôm nay cô ấy đến để bàn bạc lại."
"Được rồi. Anh nói với Công ty, từ giờ trở đi hợp đồng sẽ do tôi phụ trách. Còn nữa, gọi điện thoại đến Tập đoàn Bác Á, báo với người phụ trách bên kia, dự án hợp tác này nhất định phải để Cố Niệm Hề làm đại biểu. Nếu không, phương án này sẽ thành đồ phế thải!"
"Dạ, tôi lập tức làm ngay." Sau khi nghe thấy đối phương đáp lại, Đàm Dật Nam đặt điện thoại xuống.
Dựa lưng vào ghế làm việc, hắn có chút chán nản.
Cố Niệm Hề, em thật sự không đến đây tìm anh?
Kỳ thật, hắn rất muốn giúp cô. Hắn biết, ở cái thành phố này, không có chỗ nương tựa , cô sẽ rất mờ mịt.
Chỉ cần Cố Niệm Hề nói một tiếng, hắn lập tức giúp cô, khơi thông mọi con đường ở nơi đây. Nhưng người cố chấp như Cố Niệm Hề, cho tới bây giờ vẫn không chịu ở trước mặt nhận thua, lại càng không mang mấy chuyện phiền toái mình gặp phải ra nói với hắn
Nếu cô có thể giống Hoắc Tư Vũ , gặp cái chuyện không vui liền ôm tay Đàm Dật Nam làm nũng, nói lời nhờ vả giúp đỡ thì chuyện giữa bọn họ tuyệt đối sẽ không có nữ nhân tên Hoắc Tư Vũ tồn tại...
Cũng được thôi, Cố Niệm Hề, lúc này cứ để anh giúp em đi!
Ổn định vị trí tại ở Tập đoàn Bác Á sẽ giúp em kiếm được ít tiền lời, có thể ở thành phố này sinh sống thật tốt. Đàm Dật Nam này đã phụ em, bây giờ coi như anh đang chịu trách nhiệm .
Nhưng cách nghĩ này của Đàm Dật Nam không giống với suy nghĩ của nữ nhân đứng bên ngoài cửa..
Hoắc Tư Vũ đứng ở dưới lầu một lát liền chạy theo Đàm Dật Nam lên trên.
Cô ta biết, vừa rồi việc Cố Niệm Hề xuất hiện đã gây ra chút nhiễu loạn cho Đàm Dật Nam. Khi lên đây, cô ta chỉ muốn đem lại niềm vui cho hắn cũng muốn xác định vị trí của mình trong lòng Đàm Dật Nam.
Nhưng khi đến gần phòng làm việc, Hoắc Tư Vũ mới phát hiện ra , ngay cả cửa phòng hắn cũng không đóng. Từ khe cửa hở ra, Hoắc Vũ có thể thấy Đàm Dật Nam đang trò chuyện cùng ai đó.
Thời điểm Hoắc Tư Vũ chuẩn bị đẩy cửa tiến vào, chợt nghe thấy hắn đề cập tới ba chữ "Cố Niệm Hề".
Thậm chí, cô ta còn nghe được Đàm Dật Nam ôm dự án hợp tác Cố Niệm Hề phụ trách vào người mình . Còn chỉ rõ, còn can dự vào Tập đoàn Bác Á, chỉ định Cố Niệm Hề...
Nếu Hoắc Tư Vũ không nhìn lầm, trong mắt Đàm Dật Nam rõ ràng tỏ ý hối hận.
Kết hợp với chuyện xảy ra dưới lầu, chính mắt cô ta đã thấy Đàm Dật Nam giữ tay Cố Niệm Hề, trong mắt ấy nổi lên mê muội, Hoắc Tư Vũ không khó nhận ra được, hóa ra trong cảm nhận của người đàn ông này, hắn vẫn thích nhất nữ nhân kia. Hiện tại, hắn đã thấy hối hận khi cùng mình ở chung một chỗ.
Có lẽ ngày đó, nếu Cố Niệm Hề không tận mắt nhìn thấy hình ảnh bọn họ đang triền miên, nếu không phải Cố Niệm Hề cố ý nói chia tay với Đàm Dật Nam, người đàn ông này căn bản vẫn không muốn cùng Cố Niệm hề tách biệt. Không phải trước khi Cố Niệm Hề đến đây, Hoắc Tư Vũ đã nhiều lần nhắc nhở Đàm Dật Nam, muốn hắn sớm nói chuyện thẳng thắn với Cố Niệm Hề về quan hệ của bọn họ sao , nhưng vì cái gì hắn lại không thể làm được?
Giờ khắc này, mầm mống đố kị trong lòng phụ nữ đã nảy mầm mọc rể.Cố Niệm Hề, cô có biết tôi phải làm bao nhiêu chuyện vì người đàn ông này không? Thậm chí, còn dâng hiến chính thân thể mình. Kết quả là gì đây?Tôi vẫn không bằng cô, vì cái gì tôi không thể trở thành nữ nhân trọng yếu trong lòng hắn chứ?
Vì sao?
Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?
Cố Niệm Hề, vì sao cô đã cùng Đàm Dật Nam tách ra mà vẫn còn muốn cùng hắn dây dưa?
Chẳng lẽ, cô thấy hối hận vì ngày đó đã dứt khoát nói lời chia tay với hắn, cũng như hắn đang thấy hối hận nên cô mới vướng víu đến tận công ty, muốn thừa dịp Hoắc Tư Vũ tôi không có ở đây mà kéo người đàn ông này về lại bên mình à?
Không, tôi sẽ không cho cô toại nguyện. Đối với Đàm Dật Nam, Hoắc Tư Vũ tôi đúng sai gì tôi cũng phải có được!
Hơn nữa, mặc kệ cô làm gì, tôi cũng không sợ đâu. Đối phó với cô, tôi có đầy thủ đoạn. Cố Niệm Hề à, mọi chuyện phát sinh sau này cô cũng đừng có oán tôi.
Bởi vì, hết thảy đều do cô đáng phải nhận! Cô động đến Hoắc Tư Vũ này, mưu đồ cướp đồ vật của tôi, không xong đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...