Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

"Anh Đông Ly, em làm món cá nướng ngon nhất!" Cô còn chưa phát giác được tồn tại Đàm Dật Trạch, vẫn như cũ giống như chú chim vui vẻ, tại cái đó cao lớn thân thể trước đây quay lại xuyên qua.
"Anh đã trở về!"
Bình thường, Đàm Dật Trạch vào cửa cũng không như thế.
Nhưng trước mắt một màn này quá tốt đẹp, làm cho tâm của anh không hiểu sao co quắp một chút.
Cho nên, anh tà ác mở miệng, đánh vỡ " thế giới Hai người " nhìn như tốt đẹp!
"..."
Nghe thanh âm quen thuộc, Cố Niệm Hề nhìn về phía anh đang đứng cách đó không xa, khuôn mặt có chút ngây ngốc.
Cho tới bây giờ, cô cũng chưa có thời gian, giải thích rõ một ít chuyện cho Sở Đông Ly.
Kể cả, người đàn ông giờ phút này không nên xuất hiện trong nhà...
"Đây là?" Bên người, giọng nam trong trẻo mang theo một tia khó hiểu.
Cố Niệm Hề ngẩng đầu mới phát hiện, Sở Đông Ly còn chưa đặt con dao cắt thức ăn xuống, xoay người nhìn về phía Đàm Dật Trạch.
Hai mắt nâu đằng sau Gọng kính kia, có chút kinh ngạc!
Đàm Dật Trạch, Tham mưu trưởng quân khu S!
Sở Đông Ly anh cũng không xa lạ!
Lần trước đến thủ đô, bọn họ đã gặp qua, ở trên một cái bàn ăn cơm xong.
Nhưng người đàn ông này, làm sao xuất hiện trong nhà mới Cố Niệm Hề ở?

Hơn nữa, còn không cần nhấn chuông cửa!
Hắn và Cố Niệm Hề, đến tột cùng là quan hệ gì?
Vấn đề này, không đơn thuần là Sở Đông Ly một người suy tư. Ngay cả Đàm Dật Trạch đứng cách đó không xa, cũng nghĩ tới vấn đề này.
Sở Đông Ly?
Ngày hôm qua nghe Cố Niệm Hề trong điện thoại thân mật gọi "Anh Đông Ly", anh đang suy nghĩ người này có phải là Sở thư ký ở thành phố ven biển hay không. Không nghĩ tới, ngày hôm sau vợ anh đã mang người đàn ông này vào trong nhà của mình!
Khi con ngươi đen Đàm Dật Trạch, chống lại đôi mắt màu nâu sau gọng kính, không khí trong phòng đột nhiên quỷ dị.
Trong không khí phảng phất có chút ánh lửa lóe ra, làm cho người ta lạnh cả người.
Giữa lúc đang Cố Niệm Hề do dự, mình nên làm gì phá vỡ cục diện bế tắc, không khí quỷ dị, lại xảy ra thay đổi.
Sở Đông Ly vốn đang đứng nhìn, đột nhiên đứng gần lại một chút.
" Tham mưu trưởng Đàm, thật vui mừng gặp lại anh."
"Sở thư ký, hân hạnh, hân hạnh!"
Hai người nhìn như sắp nỏ ra xung đột, đột nhiên nắm tay bắt chuyện.
"Hai người biết nhau?"
Cố Niệm Hề vốn muốn nói những lời này, nhưng thấy hai người chào hỏi xong ánh mắt lại có gì không đúng, chỉ có thể đem những lời này nuốt xuống.
" tham mưu trưởng Đàm không ngờ là người thành phố A." Ngầm vụng trộm thử dò xét.
"Đúng vậy, tôi sinh ra ở đây!" Dáng vẻ lưu manh, không thêm che dấu tuyên bố chủ quyền.
"Chúng ta nên ăn cơm rồi?" Cố Niệm Hề nghe không hiểu huyền cơ trong những lời này, đứng nhìn hai người nói chuyện nói: "Cái kia cá cũng chin rồi, nên ăn ngay. Nếu không sẽ bị tanh."
"Tốt lắm, tôi đi thay trang phục, lập tức ra!" Nói xong, Đàm Dật Trạch sải bước rời đi.
Mà còn Sở Đông Ly lại nhìn về phía Cố Niệm Hề.
Đôi mắt híp lại, mang theo nghiên cứu tìm tòi.
Cố Niệm Hề biết rõ, anh muốn đáp án - - Đàm Dật Trạch vì sao không cần nhấn chuông cửa, có thể xuất hiện tại cái nhà này!
"Này, xảy ra chuyện gì?" Giọng nói trong trẻo quen thuộc, chưa thích nghi lăm với sự nghiêm túc lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên Sở Đông Ly dùng giọng nói như vậy, hỏi Cố Niệm Hề.
"Cái kia... Anh ấy chính là người cùng em đăng kí!" Cố Niệm Hề cắn cắn môi đỏ mọng, vẻ mặt ủy khuất.
"Nhưng người lần trước anh gặp, là một người khác!" Giọng nói Sở Đông Ly, có chút cao.
Anh nắm chặt ngón tay, cũng nắm dao thật chặt.
Cố Niệm Hề cảm giác mình hiện tại giống như là dê đợi làm thịt!
Cô trong nhà là con một.

Sở gia cùng Cố Gia, xem như thế giao.
Từ nhỏ, quan hệ cô cùng Sở Đông Ly vô cùng tốt.
Rất nhiều chuyện, cô sợ cha biết, người đầu tiên nói cho người khác biết chính là Sở Đông Ly, sau đó cùng anh thương lượng, làm như thế nào nói cho cha biết.
Chyện lần lần đầu rung động cũng vậy.
Tình yêu của cô cùng Đàm Dật Nam, người đầu tiên biết vẫn là Sở Đông Ly.
Lúc trước, cô không biết nói như thế nào để cha có thể đồng ý với mình, cho nên người đầu tiên thấy Đàm Dật Nam, vẫn là Sở Đông Ly.
Trong trí nhớ, lúc Đàm Dật Nam xuất hiện ở trước mặt Sở Đông Ly, sắc mặt của anh cũng không tốt như vậy.
Khi đó, Cố Niệm Hề không biết ở trước mặt của anh đem Đàm Dật Nam khen tốt bao nhiêu, mới để cho anh thu lại địch ý đối với Đàm Dật Nam.
Chỉ tiếc Cố Niệm Hề không biết, địch ý của Sở Đông Ly cũng không phải vì Đàm Dật Nam không tốt, mà bởi vì anh không hy vọng nha đầu thành người yêu của người khác...
Nhưng nhìn Cố Niệm Hề đối với Đàm Dật Nam chấp nhất, anh cuối cùng lựa chọn theo ý nguyện của cô, thậm chí khi cô muốn rời nhà đi, anh còn giúp cô hẹn Cố Ấn Mẫn ra ngoài.
Bởi vì, anh không muốn nụ cười trên mặt nha đầu biến mất.
Cố Niệm Hề đến đây mấy tháng, anh cũng không dám sang đây thăm cô. Cũng bởi vì, anh cần một chút thời gian, điều chỉnh tâm tình của mình.
Nhưng Sở Đông Ly tuyệt đối không nghĩ tới, anh bỏ mặc Cố Niệm Hề lại tìm được kết quả như vậy!
"Dù sao chuyện có điểm phức tạp, một lát nói cho anh cũng không rõ." Cô cúi đầu, giống đứa bé làm sai chuyện.
"Vậy em biết rõ người này sao?"
"Em biết rõ, anh ấy là anh trai Đàm Dật Nam, là tham mưu trưởng quân khu." Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng lừa gạt Sở Đông Ly.
"Cứ như vậy?" Sở Đông Ly tức giận, thật sự muốn bóp chết cái nha đầu này."Hồ nháo!"
Trước hết bắt đầu, Sở Đông Ly còn tưởng rằng, Đàm Dật Trạch xuất hiện tại nơi này là bạn bè!
Tuyệt đối không nghĩ tới kết quả như vậy!
Lập tức, anh bị bực tức buông dao xuống, ở trong phòng đi tới đi lui.

"Anh Đông Ly, anh không tức giận, được không?"
"Em nói anh có không tức giận sao? Vì sao em cùng Đàm Dật Nam không kết hôn, lại không gọi điện thoại nói cho anh biết? Vì sao em muốn cùng người đàn ông này kết hôn, cũng không có nói cho anh biết?"
Nếu như anh biết cô kết hôn không thành, nhất định anh sẽ bay tới, dẫn cô quay lại bên cạnh anh.
"Kỳ thật, em cũng không biết giải thích thế nào. Dù sao ngay từ đầu em chẳng qua cảm thấy mất mặt, không dám về nhà. Về sau, cứ như vậy!"
" Nha đầu này, em thật sự làm anh tức chết! Thôi, hôm nay bữa cơm này anh ăn không vào nữa." Cởi bỏ tạp dề trên người mình, Sở Đông Ly cầm lấy áo khoác mình ném ở trên ghế sofa, sải bước về phía cửa chính.
"Anh Đông Ly, việc này trước tiên anh có thể không cần nói cho cha em biết?" Thừa dịp Sở Đông Ly vẫn chưa ra cửa chính, Cố Niệm Hề kêu.
"Thì ra em còn nhớ rõ em có nhà, xấu nha đầu?"
Nghe được Cố Niệm Hề nói phía sau, anh dừng bước chân lại.
Anh nói những lời này, rất ôn hoà.
Nói xong lời này, anh liền sải bước ly khai.
Ngay cả đầu, cũng không quay lại...
Nhìn bóng lưng giận dữ rời đi, Cố Niệm Hề chỉ cảm thấy chóp mũi ê ẩm .
"Ơ, đi rồi?" (Đến chết với Trạch Ca thay quần áo gì mà lâu thế)
Đông Ly còn không có thổ lộ, gào khóc
~--------------Hết-------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui