"Niệm Hề, anh rất nhớ em!”
Điều nhục nhã nhất đối với một cô gái là chồng mình trong đêm tân hôn gọi tên người phụ nữ khác
Mà Hoắc Tư Vũ chính là nữ diễn viên chính trong tấm bi kịch này
"Niệm Hề, tại sao không chịu tha thứ cho anh. Anh thật sự biết mình sai lầm rồi, biết sai rồi... Em đừng bỏ rơi anh!" Rượu vào lời ra, lời nói này thật không sai.
Rõ ràng đã kết hôn cùng Hoắc Tư Vũ, nhưng trong lòng hắn vẫn chỉ nghĩ đến một người là Cố Niệm Hề
"Niệm Hề..."
"Niệm Hề Niệm Hề, trong lòng Đàm Dật Nam anh chỉ có một người sao? Nếu như vậy anh đi tìm cô ta đi!" Phẫn nộ làm cho Hoắc Tư Vũ có chút bệnh tâm thần
Đêm tân hôn, trên giường chồng mình lại nhắc đến tên người phụ nữ khác, điều này thật sự làm cho Hoắc Tư Vũ thẹn vô cùng
Hoắc Tư Vũ có cảm giác, mình sắp bị người đàn ông này chọc đến nổ tung. Nếu hiện tại còn chưa rời đi, cô sợ rằng mình sắp bị tức chết
Lạnh lùng trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cô chuẩn bị xuống giường
Cũng không nghĩ chân còn chưa chạm được xuống đất, eo của cô liền bị một đôi bàn tay ôm lại. Sau một lát lưng của cô liền cảm thấy ấm áp
Nhìn đôi tay quen thuộc kia, Hoắc Tư Vũ cảm thấy chóp mũi ê ẩm. Nếu không phải người đàn ông này lạnh lùng kéo cô vào bệnh viện phá thai, lòng của cô có lẽ sẽ không lạnh như thế. Cung Đàm Dật Nam ở chung lâu như vậy, Hoắc Tư Vũ tâm đã sớm rời đi. Đương nhiên cô cũng không muốn từ bỏ. Gả cho Đàm Dật Nam là bởi vì cuộc sống sau này của cô sẽ không vất vả, mỗi ngày thức dậy được người ta xếp vào hàng thượng lưu
Cho nên, cảm giác được sự ấm áp trong lòng ngực của Đàm Dật Nam, Hoắc Tư Vũ đã sớm mềm nhũn. Nếu Đàm Dật Nam chấp nhận cô, cô chắc chắn sẽ ở bên cạnh hắn, làm trợ thủ đắc lực của hắn
Nhưng lúc này, cô lại nghe thấy một giọng nói: "Niệm Hề đừng đi, đừng rời khỏi anh!"
"Niệm Hề, anh thật sự không nghĩ sẽ cưới cô ta! Người anh muốn lấy chỉ có mình em..."
"Niệm Hề, đừng bỏ anh!"
Một khắc kia, Hoắc Tư Vũ nhắm lại đôi mắt tuyệt vọng, chất lỏng ấm áp chậm rãi từ hốc mắt cô chảy xuống
Đàm Dật Nam trong lòng anh chỉ có một mình Cố Niệm Hề. Mà tôi vẫn còn ngu ngốc luyến tiếc anh...
Cô giận giữ, chuẩn bị đem tay hắn hất ra, lấy sức lực của cô đối với Đàm Dật Nam đang say rượu kia chắc chắn có thể đẩy ra, nhưng cô lại muốn đêm nay mình trở thành Cố Niệm Hề
Không bao lâu sau, hắn liền ép cô ở trên giường: "Niệm Hề, cho anh được không?"
"Niệm Hề, em có biết anh chờ ngày này như sắp phát điên không!"
Một bên hôn môi, một bên lải nhải nói ra những tưởng niệm trước đây
Mà những lời nói như vậy, giống như một lưỡi dao bén nhọn, mạnh mẽ đâm thủng tim Hoắc Tư Vũ
"Niệm Hề, anh muốn em, anh thật sự... muốn em!" Quần áo trên người Hoắc Tư Vũ đã sớm bị hắn xé rách. Giờ phút này, hắn đang loay hoay cởi quần áo mình ra
Lần thứ hai trở lại bên người cô, hắn làm như rất cẩn thận. Vẻ mặt như vậy, thật giống như coi cô gái ở dưới thân là cả thế giới
Nhớ lại lúc trước, mỗi lần ở trên giường cùng Đàm Dật Nam, hắn đều không biết thương tiếc cô, Hoắc Tư Vũ cuối cùng hiểu được, cô cùng Cố Niệm Hề trong cảm nhận người đàn ông này khác nhau đến thế nào...
Có lẽ Cố Niệm Hề trong lòng Đàm Dật Nam chính là nữ thần cao quý, mà Hoắc Tư Vũ cô chỉ là một cô gái để cho hắn đùa bỡn
Nhìn người đàn ông trước mặt diễn một vở kích buồn cười như vậy, Hoắc Tư Vũ đột nhiên nở nụ cười
Đàm Dật Nam, anh chỉ nghĩ đến Cố Niệm Hề. Nếu anh biết người đêm nay cùng anh ở một chỗ là tôi, không biết sẽ có cảm giác như thế nào!
Nghĩ vậy cô đột nhiên khẽ cười
Mà nụ cười như vậy, lại làm cho người ta rét lạnh...
Cô đáp trả lại cái hôn của hắn. Đàm Dật Nam thấy người dưới thân đáp lại như vậy, thì vui sướng ôm chặt lấy cô
Sau một lát hai người trên giường đấu đá lung tung
Đêm nay trong tưởng tượng của Đàm Dật Nam chỉ có một nữ thần, mà mục tiêu của Hoắc Tư Vũ nếu như hắn không thương cô, vậy cô sẽ trêu chọc hắn, làm cho bọn họ vĩnh viễn dây dưa ở cùng một chỗ
Đêm nay, có thể là đêm gần nhất Đàm Dật Nam trôi qua trong vui vẻ
Thế sau khi hắn chiếm được thỏa mãn, liền mau chóng ôm Hoắc Tư Vũ vào trong lòng ngực ngủ say. Trong lúc mơ màng, trên môi còn không tự giác được nở nụ cười
Chỉ tiếc, vui sướng như vậy không kéo dài nhanh
Ngày hôm sau, khi hắn tỉnh lại. Nhớ lại đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn thỏa mãn đem người phụ nữ cách hắn không xa ôm vào lòng ngực, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn quay về phía mình
Hắn biết cô gái của hắn vẫn đơn thuần như vậy, tối hôm qua hắn cùng cô làm nhiều động tác kịch liệt, hiện tại nhất định là thẹn thùng, không dám đối mặt với hắn
Nhưng không có vấn đề gì. Chỉ cần cô quay lại bên hắn, cùng hắn thân mật như vậy, sau này còn muốn thường xuyên như thế
Hắn cần phải nhanh chóng làm cho cô có thói quen như vậy mới được!
Ôm trong lòng ngực thân thể mềm mại, Đàm Dật Nam cảm giác thân thể mình bắt đầu sống lại, lại có chút nhớ nhung đến đêm hôm qua
Nhưng giờ phút này, khi hắn thấy rõ cô gái trong lòng ngực mình, nụ cười trên mặt không khỏi cứng ngắc, tay đặt trên người cô cũng không khỏi run rẩy, thậm chí cả sống lại cũng nhất thời bị tiêu diệt
Hắn hoảng hốt đem cô gái trong lòng mình đẩy ra, lại mau chóng nhấc chăn lên. Vừa nhìn xuống toàn thân trống rỗng, khuôn mặt không khỏi nhăn lại
Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ, đêm qua người cùng hắn triền miên không phải là cô gái của hắn mà là Hoắc Tư Vũ
"Nam, anh tỉnh?" Hoắc Tư Vũ bị Đàm Dật Nam đẩy ra, cuối cùng cũng đã tỉnh
"Cô sao lại ở đây?" Hắn nhớ rõ đêm qua người cùng hắn dây dưa là Cố Niệm Hề, tại sao vừa tỉnh lại, lại biến thành Hoắc Tư Vũ rồi?
Chẳng lẽ là cô ta đuổi Cố Niệm Hề đi
"Nam anh nói gì vậy! Chẳng lẽ anh vẫn chưa tỉnh rượu sao? Hôm qua chúng ta kết hôn, em đã danh chính ngôn thuận trở thành vợ anh, em không ở đây, chẳng lẽ là Cố Niệm Hề?"
Bởi vì trên mặt Đàm Dật Nam vẫn còn hoảng hốt, tim của Hoắc Tư Vũ lại càng đau đớn. Cùng cô lên giường, lại bày ra bộ mặt biết vậy chẳng làm, vậy tại sao lúc trước còn trêu đùa với cô?
Nghĩ vậy Hoắc Tư Vũ vô cùng tức giận, cũng trực tiếp phát tiết!
"Tôi không có ý tứ này. Tôi muốn hỏi, tối hôm qua là cô cùng ở... với tôi sao?" Có lẽ Đàm Dật Nam cũng biết câu nói này sẽ làm tổn thương người khác, lúc này hắn thay đổi giọng điệu, một bên quan sát Hoắc Tư Vũ một bên hỏi
"Đó là đương nhiên, chẳng lẽ anh còn tưởng rằng cùng người phụ nữ khác sao?" Hoắc Tư Vũ nhìn hắn bộ dáng cẩn thận, nụ cười lại cười lạnh
Mà khi nghe được câu nói này của Hoắc Tư Vũ hắn lại cảm thấy như ngã vào hầm băng
Nói như vậy, người đêm qua hắn cẩn thận tiếp xúc không phải là Cố Niệm Hề
Thật ra, hắn đã sớm biết
Ngày hôm qua cô cùng hắn nói chuyện chán ghét như vậy, làm sao còn có thể cam tâm tình nguyện cùng hắn ở trên giường
Chính là thật không ngờ, sự thật lại cho hắn thống khổ như vậy
Thở dài, Đàm Dật Nam cầm lên quần áo của chính mình mặc lên người
"Nam, sớm như vậy muốn đi đâu?"
"Tôi muốn đi làm!"
"Chúng ta mới kết hôn, ạnh không phải là có thời gian nghỉ sau khi kết hôn sao?" Hoắc Tư Vũ thấy Đàm Dật Nam đã ăn mặc chỉnh tề, muốn bước ra ngoài, cô chạy xuống giường, lấy đại một cái áo mặc vào
Người khác kết hôn, không chỉ có hôn lễ long trọng, còn có tuần trăng mật vô cùng khái hoạt, nhưng Thư Lạc Tâm vì biết thân phận thật của cô không phải là thiên kim thị trưởng, tuân trăng mật liền bị cắt bỏ vì lý do đang mang thai. Mà hiện tại, Đàm Dật Nam vào sáng sớm sau đêm tân hôn, liền chuẩn bị đến công ty!
Điều này, cô sao chịu nổi?
"Chuyện của công ty chất đống, tôi còn muốn mau chóng xử lý!" Thật ra hắn không muốn nhìn thấy Hoắc Tư Vũ! Vừa nhìn thấy cô, hắn sẽ phiền chán
"Chuyện của công ty giao cho người khác xử lý không được sao? Anh hôm nay ở nhà cùng với em được không?"
"Công ty là của nhà mình, người ngoài sao có thế tận tâm? Quên đi, tôi nói cô cũng không hiểu, tôi đi trước!" Nói xong lời này. Đàm Dật Nam liền trực tiếp bước ra ngoài
Mà Hoắc Tư Vũ bị bỏ lại, lúc này ngã xuống đất!
Đây là đên tân hôn đầu tiên của cô!
Chồng cô lấy cớ chuyện công ty mà trốn tránh cô
Thật sự khó tưởng tượng, hôn nhân của bọn họ là cái dạng gì
Mà cô hết thảy muốn có đến vậy
Cô vì như vậy mà cảm thấy thỏa mãn sao?
____
"Lão công, anh hôm nay không rảnh sao?" Hôn nay Đàm Dật Trạch rời giường, Cố Niệm Hề còn có chút vô lại chui tới chui lui trên giường. Thấy Đàm Dật Trạch bắt đầu mặc quân trang xanh biếc, cô mới mở miệng hỏi như vậy
Một đôi con ngươi lóe ra tia chờ mong
"Hôm nay phải tiếp một vị khách quan trọng, cho nên có điểm vội! Sao vậy, em có chuyện gì sao?"
Hắn sửa sang lại quần áo của mình, liền đi tới bên giường ngồi xuống. Đem thân thể mềm mại giống như cá chạch kia kéo vào trong lòng ngực mình
"Không có..." Hắn có vị khách quan trọng , xem ra không có thời gian cùng cô dạo phố
Thật ra đã lâu rồi, Cố Niệm Hề muốn cùng người đàn ông này quấn quýt đi dạo phố một lần. Có ngày cùng Đàm Dật Trạch đi dạo phố chính là mơ ước của cô
Tuy rằng trên vai hắn gánh trách nhiệm quốc gia và nhân dân rất vất vả, nhưng Cố Niệm Hề cũng cảm thấy có chút mất mát
Mà bộ dạng kia của cô, Đàm Dật Trạch thấy được
"Thật không có sao?" Hắn thấy cô một bộ dạng muốn nói lại thôi, liền đem cô áp tới trên giường: "Nếu như không có gì, anh liền nghĩ em đang ngứa người!"
Cố Niệm Hề sợ nhất chiêu này!
Cho nên, không nhiều lời cô liền thành thật khai báo: "Anh chưa bao giờ cùng em đi dạo phố!"
"Thì ra muốn cùng anh đi dạo phố, sớm nói không phải tốt hơn sao?" Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề đỏ bừng, Đàm Dật Trạch lần nữa cưng chiều đem cô ôm vào trong lòng ngực
"Nhưng anh đều không có thời gian!"
"Ai nói anh không có thời gian. Cùng lão bà đi dạo phố, cho dù không có thời gian cũng phải sắp xếp" Cái miệng của hắn đang cười, ngay cả ánh mắt cũng vậy, không thể không nói Đàm Dật Trạch so với ngày thường chân thật hơn rất nhiều
Mà Cố Niệm Hề nghe được trong miệng hắn gọi cô là "Lão bà". Không biết tại sao, có chút cảm thấy kỳ quái, trước tiên làm cho lòng của cô ấm áp lạ thường, sau đó tim đập nhanh hơn
"Thật sao? Anh thật sự cùng em đi dạo phố?"
"Đó là điều đương nhiên, nhưng mà phải chờ hai ngày nữa, hai ngày này có một vị khách quý muốn đến chỗ chúng ta!" Nói xong lời này, hắn ý từ hàm xúc nhìn Cố Niệm Hề, khóe miệng lại có độ cung rõ ràng: "Chờ anh xử lý tốt mọi việc, anh sẽ cùng em cả ngày đi dạo phố, thế nào?"
"Thật tốt quá, anh không được đổi ý! Đên lúc đó mua hạt dẻ cho em, em muốn cái gì anh đều phải mua cái đó" Cố Niệm Hề hai mắt đầy chờ mong
"Chỉ cần em muốn, đều mua cho em! Gạt em anh là tiểu cẩu!" Chỉ cần có thể cùng Cố Niệm Hề vui vẻ ở cùng một chỗ, cho dù nói hắn đổi sinh mệnh của mình hắn cũng đồng ý
"Hơn nữa, hai ngày này anh sẽ cho em một bất ngờ lớn!" Nói xong hắn lại nở nụ cười cùng với cô
"Bất ngờ lớn gì?"
Cố Niệm Hề nhanh chóng túm lấy quân trang xanh biếc của hắn, trên áo bị cô túm đã bị nhàu một chút. Nhưng cô một chút cũng khong cảm thấy được người đàn ông này chú ý tới, cũng không có vạch trần. Hắn sẽ không để ý đến nhưng chuyện này. Nếu như ngẫu nhiên giương oai, có ý nghĩ xấu cũng có thể
"Đến lúc người đó đến nhà, em sẽ biết! Nhưng em hiện tại phải thưởng cho anh thật tốt!" Nói ra lời này hắn vô cùng thong dong, bộ mặt tao nhã thâm trầm. Giống như toàn cục đã nắm trong tay
Đối với việc này Đàm Dật Trạch vô cùng tự tin, khiến cho Cố Niệm Hề có chút mơ hồ
"Thưởng cái gì?"
Cô căn bản không nhìn ra được người đàn ông này muốn cái gì, lại càng không biết hắn muốn cô thưởng hắn cái gì
Nhưng tiếp theo Cố Niệm Hề cũng biết thưởng trong miệng của hắn nói là cái gì
Bởi vì người đàn ông kia, đã sớm đưa tay thò vào trong áo ngủ của cô làm điều ác. Vẻ mặt tươi cười xấu xa nói: "Chính là cái này! Được rồi, anh hôm nay sẽ gặp vị khách quý kia, nếu như tới trễ sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng người đó!"
Nói xong lời này, hắn lại đi đến trước gương, sửa sang lại quần áo vừa bị cô kéo, sau đó mang theo tự tin ngày thường rời khỏi phòng
Thật ra tư thái như vậy, Cố Niệm Hề cũng không phải chưa nhìn thấy. Có đôi khi hắn đi gặp vị khách lớn, cô cũng có thể đọc trên mặt người đàn ông này có thứ tình cảm gì
Chỉ có hôm nay, cô cảm giác được, Đàm Dật Trạch vô cùng khác lạ!
Bởi vì, cô cảm thấy được, hôm nay Đàm Dật Trạch không giống như tham mưu trưởng đi gặp khách lớn, mà giống như con dâu đi gặp cha mẹ chồng
Không đúng Đàm Dật Trạch không phải là một cô gái!
Kia phải nói là: lấy thân phận con rể đi gặp cha vợ
Cẩn thận suy nghĩ lại, Cố Niệm Hề cảm thấy được vô cùng buồn cười. Bởi vì hiện tại cô là lão bà của Đàm Dật Trạch. Mà ba của cô, lại ở xa ngàn dặm
Đàm Dật Trạch sao có thể đi gặp cha vợ?
Ngẫm lại, suy nghĩ này của cô thật buồn cười
Cố Niệm Hề đem suy nghĩ này gạt bỏ, sau đó rời giường, mặc quần áo đi xuống lầu
Hai ngày nữa, chờ Đàm Dật Trạch xử lý xong mọi chuyện, hai người có thể quay trở về nhà của bọn họ
Tuy nói nơi đó không lớn bằng ở đây, nhưng so với bên này ấm áp hơn rất nhiều
Vừa nghĩ tới rất nhanh có thể trở về cuộc sống gia đình bình thường kia, Cố Niệm Hề nhịn không được chờ mong
Ra cửa, tính toán muốn gọi điện cho Tô Du Du, hỏi xem cô có thời gian ra ngoài gặp mặt cô hay không. Cũng không nghĩ vừa định gọi điện thoại, thì di động của cô vang lên
Là một chuỗi dài con số không quen thuộc
Là ai sớm như vậy đã gọi cho cô?
Chương 73.2: Lão công, em làm chuyện xấu
Cố Niệm Hề suy nghĩ một chút cũng không biết là ai, liền nhấc điện thoại
"Uy, xin hỏi ai vậy!"
"Ngay cả giọng nói của tôi cô cũng không nhận ra sao?" Trong điện thoại của một giọng nói lạnh như băng truyền đến
"Thì ra là dì Thư! Sớm như vậy gọi cho tôi có chuyện gì không?" Cố Niệm Hề nhận ra được người gọi điện cho mình kia là mẹ ruột của Đàm Dật Nam ___ Thư Lạc Tâm
Nhưng không biết bà ta sáng sớm gọi cho cô có việc gì?
Hơn nữa, lúc cô vừa xuống lầu, Thư Lạc Tâm không phải còn đang dùng cơm sao?
Thư Lạc Tâm có chuyện muốn tìm cô, tại sao lúc đó không gọi cô, lại còn phải lúc này gọi điện thoại? Mà điều này, làm cho Cố Niệm Hề không khỏi hoài nghu, Thư Lạc Tâm gọi điện cho cô làm cái gì?
Nhưng cô chắc chắn, chuyện Thư Lạc Tâm muốn tìm cô chắc chắn không muốn để cho người Đàm gia biết. Đặc biệt lúc nãy Thư Lạc Tâm còn đang ăn cơm với ông nội Đàm
"Gọi điện cho cô, đương nhiên là có chuyện. Nhưng trong điện thoại không thể nói rõ, chúng ta hẹn gặp mặt đi!"
"Được, dì Thư nói địa điểm tôi lập tức đến!"
Buông điện thoại xuống, dựa theo địa chỉ của Thư Lạc Tâm, Cố Niệm Hề tới quán cà phê của tầng trên cùng của một cửa hàng bách hóa nào đó
Bởi vì lúc này vẫn còn sớm cho nên không có người
Cố Niệm Hề thấy được người ngồi ở chỗ không xa kia chính là Thư Lạc Tâm
Lúc này thời tiết cũng không lạnh lắm. Cho nên Thư Lạc Tâm mặc một bộ váy màu bạc hà, Không thể không thừa nhận Thư Lạc Tâm này ăn mặc rất đẹp. Một đầu tóc đen được bà quấn gọn gàng, để lộ ra da thịt trắng nõn. Nhìn qua chỉ đến ba mươi
Cố Niệm Hề đi đến vừa lúc Thư Lạc Tâm đang nâng cốc cà phê nên
Động tác tao nhã kia, làm cho người ta không khó đoán rằng bà là người xuất thân từ gia đình danh giá
"Ngồi đi. Nơi này cà phê không tồi, có muốn dùng một ly hay không?"
Nhìn thấy Cố Niệm Hề đến, bà chỉ lạnh lùng liếc một cái tiện đà nói
"Không cần, buổi sáng tôi không uống cà phê!" Càng có thể nói, cô không thích uống cà phê. Đặc biệt là uống cùng với người không hoan nghênh mình
Giống như hiện tại...
Tuy rằng Thư Lạc Tâm vẻ mặt khống chế rất tốt, làm cho bà nhìn qua đối với Cố Niệm Hề không có nửa điểm địch ý. Nhưng Cố Niệm Hề vẫn mẫn cảm nhận ra, người phụ nữ trước mặt đối với cô khinh thường
Có lẽ Thư Lạc Tâm đối với người không có thân phận bối cảnh, đều đối đãi như vậy
"Thật sự là không biết trước kia cô sống thế nào. Nhưng gia đình của cô tuyệt đối không có khả năng cho cô một cuộc sống tốt" Qủa nhiên không ngoài dự đoán của Cố Niệm Hề, bà ta nói mấy câu, có thể biểu đạt đối với cô vô cùng không thích
"Dì Thư, có chuyện gì dì cứ trực tiếp nói ra!"
"Tôi biết cô không thích ngồi nói chuyện với tôi, tôi cũng vậy. Thật ra hôm nay hẹn cô đến đây, đại khái là gì cô có đoán ra được không?" Thư Lạc Tâm đặt cốc cà phê xuống bàn
"Này... Có chuyện gì?" Cô đương nhiên đoán ra được, Thư Lạc Tâm muốn châm chọc khiêu khích cô, tìm cô nói chuyện đoán không phải là chuyện tốt gì
Nhưng Cố Niệm Hề lại có hứng thú, Thư Lạc Tâm rốt cuộc là có chuyện gì
Chẳng lẽ lại muốn cùng cô diễn một màn kịch cẩu huyết?
Vậy cô nên làm thế nào đây?
Chẳng lẽ, giống như lần trước, trực tiếp sảng khoái cự tuyệt? Vẫn là nhớ đến lời của Đàm Dật Trạch, nếu Thư Lạc Tâm cho, cô cứ nhận lấy
Ngay tại lúc cô đang suy nghĩ phải xử lý như thế nào, Thư Lạc Tâm đã từ trong túi tiền của mình lấy ra một tấm chi phiếu, đưa đến tay Cố Niệm Hề
Thấy thứ đó, Cố Niệm Hề đột nhiên nở nụ cười
Thì ra Thư Lạc Tâm giống như lời Đàm Dật Trạch nói, bà ta coi tiền là quan trọng nhất. Cho nến đối với người không thuận ý bà ta, bà ta sẽ dùng tiền đuổi người đó đi! Bởi vì bà ta cảm thấy được, người trên thế giới này, đều giống nhau, thích vật chất!
"Tôi biết, hai mươi vạn lần trước vẫn thiếu, nên cô mới không chịu rời đi Tiểu Trạch. Lúc này đây, tôi cho cô một trăm năm mươi vạn, đây toàn bộ đều là tiền riêng của tôi. Chỉ cần cô rời khỏi Tiểu Trạch số tiền kia sẽ là của cô. Cầm số tiền kia, cô có thể rời khỏi thành phố này, trở lại nơi cô sinh sống. Đến lúc đó, cô muốn tìm một người đàn ông tốt, cũng là chuyện dễ dàng!"
Nhìn nụ cười trên mặt Cố Niệm Hề, Thư Lạc Tâm hài lòng không ít
Một tẳm năm mươi vạn này chính là tiền tiết kiệm nhiều năm của bà, hơn nữa mấy năm nay bà cũng đầu tư không ít, mới có số tiền đó
Vì chuyện này, mà tối hôm qua bà đều không ngủ được. Suy nghĩ nhiều phương pháp muốn Cố Niệm Hề nhận lấy
Sở dĩ hiện tại Thư Lạc Tâm muốn đuổi Cố Niệm Hề đi, đương nhiên là vì Đàm Dật Nam
Tuy rằng người hắn cưới là Hoắc Tư Vũ không phải là thiên kim thị trưởng. Nhưng nếu cô ta an phận thủ thường ở Đàm gia, sinh ra cháu trai, tương lai gia sản của Đàm gia cũng không thiếu được. Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện tại vẫn có Cố Niệm Hề
Chỉ cần Cố Niệm Hề còn ở Đàm gia một ngày, đứa con của bà sẽ không thể an phận. Tuy rằng bà đã lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, mỗi ngày trên bàn ăn cơm vừa cùng Cố Niệm Hề chạm mặt, là Đàm Dật Nam liền thất thần. Mặc kệ người khác nói gì, làm gì hắn đều không nghe
Giống như là hồn đã sớm bị câu đi!
Tuy rằng hiện tại vẫn chưa có chuyện lớn gì xảy ra, nhưng lâu ngày khó tránh khỏi những chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Nếu để cho Đàm Dật Nam cùng hồ ly tinh thông đồng, sau đó bị tố giác, Đàm Kiến Thiên cùng ông nội Đàm. chắc chắn sẽ không để cho Đàm Dật Nam thừa hưởng quyền thừa kế tập đoàn Minh Lãng
Vì chấm dứt hậu họa, Thư Lạc Tâm chuẩn bị xuống tay vì nghĩa. Đem Cố Niệm Hề đuổi đi, rời khỏi tầm mắt của Đàm Dật Nam, sau này trong nhà sẽ yên tĩnh không ít
Kế hoạch hôm qua đã hao tổn rất nhiều tâm tư của bà, nhưng thật không ngờ bà không cần khua môi múa mép. Cố Niệm Hề mau chóng đưa tấm chi phiếu vào túi xách của mình
Một màn này, làm cho Thư Lạc Tâm mừng rỡ
"Xem ra, cô cũng đã rõ. Ở lại Đàm gia coi chừng dùm Tiểu Trạch nhà chúng ta, còn không bằng cầm tiền đi tìm một người trẻ tuổi, thế lực tốt một chút, sống một cuộc sống tự tại khoái hoạt!" Nhìn thấy Cố Niệm Hề cầm chi phiếu, Thư Lạc Tâm cung thở phào một hơi, nhưng vẫn làm ra vẻ nói ra câu đó
"Dì Thư, tiền này tôi nhận. Nhưng tôi sẽ không rời đi Đàm gia, càng không thể rời đi lão công!" Cố Niệm Hề thu hồi chi phiếu, quay sang nói với Thư Lạc Tâm
Nói xong câu này, bộ mặt của Thư Lạc Tâm bắt đầu vặn vẹo
Này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Cô, người đàn bà không biết xấu hổ, rõ ràng đã nhận tiền của tôi, tại sao còn không chịu rời khỏi Đàm gia, không chịu buông tha Tiểu Trạch?" Trong lòng Thư Lạc Tâm muốn chửi ầm lên, nhưng vì nơi đây đã bắt đầu có nhiều người, hơn nữa toàn những người có thân phận cao quý, cho nên Thư Lạc Tâm chỉ có thể hạ thấp giọng
"Dì Thư, tôi thấy dì một lần có thể xuất ra nhiều tiền như vậy, nói vậy Đàm gia hẳn là còn nhiều hơn! Lão công tôi nói, hiện tại chúng ta rất nghèo. Cho nên trưởng bối giúp đỡ chúng ta, đương nhiên phải nhận mới lễ phép!" Cố Niệm Hề khóe miệng khẽ cười, lộ ra độ cung xinh đẹp. Từ trong đôi mắt của Thư Lạc Tâm phản chiếu lại, cô thấy rõ mình đang khẽ cười đáng yêu
Cũng không biết tại sao, biểu tình như vậy lại kích thích Thư Lạc Tâm
Giờ phút này, bà nắm chặt túi sách, các đốt ngón tay vì dùng quá sức mà trắng bệch. Ngón tay run rẩy, đang cực lực kiềm chế cảm xúc bùng nổ
Nhìn rõ như muốn nổ tung, Cố Niệm Hề hạ thấp người nói: "Nếu như dì Thư không có việc gì, tôi đi trước!"
Cố Niệm Hề không quên cầm lấy tấm ngân phiếu kia
Nếu cô còn chưa đi, chỉ sợ Thư Lạc Tâm sẽ mau chóng bùng nổ đem cô hành hung ngay tại chỗ cũng không biết chừng
"Cô... cô đứng lại đó cho tôi! Cô nhận tiền của tôi, còn không biết xấu hổ tuân thủ ước định, chẳng lẽ cô không sợ tôi nói cho Tiểu Trạch biết chân tướng sao?" Thư Lạc Tâm hổ hến, nhưng vẫn không dám trực tiếp chửi ầm lên
Bởi vì nơi này có rất nhiều người đều ở trong giới thượng lưu
Bà không thể phá bỏ hình ảnh thục nữ cao quý của mình được
"Dì Thư, thật ra dì chính là người từ đầu vô duyên vô cớ đưa tiền đến tay tôi. Đối với lời nói của lão công, trưởng bối cho chúng tôi sẽ nhận. Trên thực tế, anh ấy cũng biết dì Thư muốn giúp chúng tôi, là anh ấy dạy tôi phải nhận lấy" Nói ra câu này, Cố Niệm Hề tận mắt chứng kiến quá trình thay đổi sắc mặt của Thư Lạc Tâm từ hồng chuyển sang xanh, xanh biến thành đen
Đem bộ dáng phẫn nộ không dám phát ra của Thư Lạc Tâm, Cố Niệm Hề tiếp tục nói: "Được rồi dì Thư, thời gian đã không còn sớm, Niệm Hề còn có chút việc phải đi. Không quấy rầy dì Thư uống cà phê"
Nói xong lời này, Cố Niệm Hề liền rời đi
Nói thật, chỉnh Thư Lạc Tâm, nhìn sắc mặt của bà ta biến hóa, tâm tình của cô vô cùng khoái trá
Về phần cầm của bà ta một trăm năm mươi vạn, cô còn chưa biết xử lý như thế nào cho tốt
Điều này cũng không có vấn đề gì, Đàm tham mưu trưởng không phải đã nói rồi sao? Việc gì hắn cũng có thể thay cô gánh vác, cô mới không cần lo lắng
Hai ngày nay thời tiết không tệ lắm, cô rất muốn ra ngoài đi dạo một chút...
____
Hai ngày nay không biết làm sao Đàm Dật Trạch dường như rất bận bịu, Mỗi ngày đều khuya muộn mới về nhà
Đã hai buổi tối, Cố Niệm Hề không chống đỡ nổi, đi ngủ trước
Đêm nay, cô muốn đợi Đàm Dật Trạch về
Hôm trước cầm tiền của Thư Lạc Tâm, hai ngày sau bà ta liền nhìn cô nghiến răng nghiến lợi rất xúc động. Hận giống như không thể đem Cố Niệm Hề nuốt vào bụng
Bà ta đương nhiên là đau lòng tiền riêng của mình
Một trăm năm mươi vạn, đây chính là số tiền cả đời bà tích góp được
Nhưng lại bị Cố Niệm Hề cầm đi, bà như là người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói nên lời. Không thể cùng Đàm Kiến Thiên và ông nội Đàm nói rõ, sợ bị bọn họ chỉ trích bà lấy tiền nhục mạ người khác, lại không thể nói với Đàm Dật Nam. Bà không quên, mỗi lần nói chuyện của Cố Niệm Hề với Đàm Dật Nam, Đàm Dật Nam đều đứng về phía cô gái kia. Điều này làm cho Thư Lạc Tâm vô cùng tức giận, càng muốn đem Cố Niệm Hề mau chóng đuổi ra khỏi Đàm gia
Cho nên hai ngày nay, Thư Lạc Tâm bà mỗi lần nhìn thấy Cố Niệm Hề đều gây khó dễ với cô. Điều này làm cho Cố Niệm Hề có chút ủy khuất, càng thêm thấy nhớ Đàm Dật Trạch
Nhưng còn chưa đợi được Đàm Dật Trạch, hai mi mắt của Cố Niệm Hề đã bắt đầu đánh nhau
Vì vậy, cô chỉ có thể vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt
Cô hai ngày nay đều nhớ một người, rốt cuộc hiện tại cũng ở trước mặt cô
"Lão công!" Trong lòng rungd động, Cố Niệm Hề như một con thỏ nhỏ vui vẻ, trực tiếp từ trên giường nhảy xuống ngã vào lòng ngực Đàm Dật Trạch, đem đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn
"Yêu, vật nhỏ còn chưa ngủ sao?" Cố Niệm Hề luôn luôn ngủ sớm, cho nên hai ngày nay khi hắn trở về đã thấy cô ngủ rồi
Mà hôm nay, còn tỉnh, lại còn nhiệt tình chào hỏi hắn như vậy
"Người ta không phải là đang đợi anh sao!" Muốn nói với hắn chuyện một trăm năm mươi vạn kia
"Tay sao lại lạnh như vậy? Có phải mặc không đủ ấm hay không?" Thuần thục đặt tay của đặt lên cổ mình, làm túi sưởi cho cô, Đàm Dật Trạch đưa cô lên giường, để cho cô ngồi trên đùi mình
"Vừa mới luôn mệt mỏi rã rời, sợ là ngủ sẽ không thấy được anh, cho nên dùng nước lạnh rửa một chút"
"Vật nhỏ, lần sau buồn ngủ cứ ngủ đi, nếu muốn gặp anh khi trở về sẽ đánh thức em. Trời lạnh như vậy, dùng nước lạnh rửa mặt, bị cảm lạnh thì thế nào?"
Hắn hung hăng hôn môi của cô, tỏ vẻ trừng phạt. Nhưng Cố Niệm Hề lại thấy được trong đôi mắt của hắn có bao nhiêu cưng chiều
"Lần sau không dám nữa!" Cô cầu xin tha thứ
"Nói đi, hôm nay đợi anh về có chuyện gì?"
"Lão công, em hôm trước làm một chuyện xấu"
"Chuyện xấu gì, chỉ cần em nói, anh sẽ không hỏi lý do, giúp em xử lý!" Tay của hắn không an phận kéo vạt áo của Cố Niệm Hề
Lời nói của cô, hiển nhiên người đàn ông xấu xa nào đó không để trong đầu, Cố Niệm Hề đứng dậy, từ trong ngăn tủ lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Đàm Dật Trạch
"Đây là..." Bởi vì trong lòng ngực, thân thể mềm mại đột nhiên rời đi, Đàm Dật Trạch có vẻ mất hứng, cầm lấy tờ giấy kia xem một lát, sau đó mới mở miệng nói: "Thì ra chuyện xấu em nói là chuyện này?"
"Chẳng lẽ, lão công anh cảm thấy chuyện này không phải là chuyện xấu sao?" Nghe hắn nói đến đây, hắn có chút bất mãn
"Này tính là chuyện xấu gì? Bà ta lại dùng tiền muốn em rời bỏ anh?" Hắn hỏi
Cố Niệm Hề gật đầu
"Cho nên đây căn bản không gọi là chuyện xấu, ai nói bà ta dám dùng tiền đuổi em đi? Bà ta làm như vậy, nên phải nếm thử mùi vị mất tiền mà không được việc" Nói xong Đàm Dật Trạch tùy ý đặt tấm chi phiếu kia một chỗ, trực tiếp đem cô kéo đến trên giường
Mấy ngày nay hắn đều đi sớm về muộn, khi trở về Cố Niệm Hề đã ngủ rồi. Cho nên hai ngày nay chưa chạm qua cô. Hiện tại ôm cô như vậy, hắn cảm thấy toàn thân đang chờ sức vận động
"Nhưng tiền này phải làm sao bây giờ? Nếu không, em cầm đi trả cho dì ấy?" Cô bây giờ thật sự không thiếu tiền. Tuy rằng tiền lương mỗi tháng của Đàm Dật Trạch không nhiều, nhưng vẫn còn có lương của cô, hai người bọn họ cũng có thể có cuộc sống sung túc
"Không cần, rảnh thì đem số tiền này chuyển sang tài khoản của em. Cho em làm tiền tiêu vặt, không nên tiêu sài phung phí, chờ đến tương lại chúng ta có bảo bảo sẽ cần" Nói xong Đàm Dật Trạch đột nhiên khẽ cười, chậm rãi tới gần Cố Niệm Hề
"Lão công, anh muốn làm gì?" Cố Niệm Hề thấy khóe miệng của hắn nở nụ cười xấu xa, cũng có chút khẩn trương
"Vật nhỏ, chúng ta vài ngày không gặp mặt. Chẳng lẽ em không biết chúng ta phải làm chuyện gì để biểu đạt nỗi khổ tương tư với anh sao?" Môi mỏng khẽ nhúc nhích, gần trong gan tấc cô có thể ngửi thấy mùi thơm mát của hắn
Như vậy trong nháy mắt toàn bộ phòng ngủ độ ấm được dâng lên
"Người ta không có nhớ anh"
"Cũng đã chờ anh trễ như vậy, còn nói không nhớ anh? Được rồi, đừng nghĩ muốn phủ nhận, mọi chuyện đều vô ích thôi" Hắn đưa đôi tay tà ác tiến vào áo ngủ của cô: "Vật nhỏ, chúng ta bắt đầu đi. Làm xong mới có thể ngủ sớm một chút, bằng không sẽ không tốt cho sức khỏe!"
Nói xong, hắn liền ép nàng xuống giường...
Cô biết, người đàn ông này chính là cố ý xuyên tạc ý của cô
Người xấu!
Nhưng tại sao, cô lại thích điểm xấu xa này của hắn?
Đêm nay, Đàm tham mưu trưởng đã bị kìm hãm hai ngày nên có chút lỗ mãng, giằng co vài hồi, người đàn ông này mới xem là lửng dạ. Vốn tính toán tiếp tục ăn, nhưng nhìn vật nhỏ trong lòng ngực đã mê man, chỉ có thể đau lòng đem cô tiếng vào mộng đẹp, cọ cọ vào tai cô khẽ nói
"Vật nhỏ, có phải chờ ành về nên mệt mỏi hay không? Chờ anh ở trước mặt ba chồng lưu lại một số ấn tượng tốt, sẽ có thể sớm trở về với em..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...