"Cha, con..." Thư Lạc Tâm định cứng rắn túm Hoắc Tư Vũ ra cửa, thuận tiện phá bỏ cái thai. Từ nay về sau, Hoắc Tư Vũ cùng Đàm gia không có bất kỳ quan hệ nào, cùng với Đàm Dật Nam cắt đứt quan hệ.
Sau đó, bà muốn tiếp tục vì Đàm Dật Nam tìm kiếm một cô gái có bối cảnh tốt. Thư Lạc Tâm nhận định, chỉ có cô gái như vậy mới thích hợp với Đàm Dật Nam, mới có thể giúp đỡ Đàm Dật Nam cả đời.
Điều này, cũng chính là ước nguyện ban đầu của bà.
Nếu không phải Hoắc Tư Vũ nửa đường nhảy ra, sau đó còn nói dối mình là con gái phó thị trưởng, không chừng kế hoạch này của bà đã sớm triển khai.
Nhưng rất may, hiện tại vẫn chưa quá trễ.
Chỉ cần Hoắc Tư Vũ cùng đứa nhỏ trong bụng cô ta rời đi, sau đó bà lại tìm chút ít lý do hủy bỏ đính hôn. Con trai của bà vẫn sẽ là người đàn ông độc thân hoàng kim, danh môn thục nữ tranh nhau muốn đoạt để gả.
Nhưng không nghĩ tới, Ông nội Đàm lại ngăn cản. Hoặc là nói, thật ra ông liên tục đứng ở chỗ này, chờ bọn họ.
"Ba chẳng lẽ không cảm thấy cô ta lừa dối, làm nhà chúng ta mất mặt hay sao? Chẳng lẽ ba không biết, cô ta thật sự rất đáng giận, không muốn phải nhìn thấy bộ mặt ghê tởm này nữa sao?" Thư Lạc Tâm rất sợ ông cụ sẽ ra mặt ngăn cản kế hoạch của mình, liền lập tức mở miệng nói.
Mà lời của bà, cũng làm cho Hoắc Tư Vũ bất giác nhéo chặt hai bắp đùi.
Sắc mặt đáng ghê tởm?
Lúc trước Thư Lạc Tâm bà nghĩ cô là con gái phó thị trưởng, cho dù cô làm cái gì cũng tán thưởng đẹp mắt?
Như thế nào, mới biết cô không phải là thiên kim phó thị trưởng, đã thành sắc mặt đáng ghê tởm?
Nói cho cùng, cái lão bà này muốn chính là con dâu có thân phận!
Nếu bà ta biết rõ Cố Niệm Hề mới chân chính là thiên kim thị trưởng, không chừng sẽ lại xúi Đàm Dật Nam đoạt trở về!
Nhưng Hoắc Tư Vũ cô, chính là hết lần này tới lần khác sẽ không để bọn họ được như ý nguyện!
Cô đã vì gả vào gia đình này, mà đánh cược tất cả, không thể dễ dàng buông tay được. Càng không có khả năng, để lão bà này tùy ý xếp đặt!
Chờ!
Thư Lạc Tâm, bà chờ đó cho tôi!
Hôm nay Hoắc Tư Vũ tôi bị sỉ nhục, sau này nhất định trả lại bà gấp bội!
"Ông, Tư Vũ thật sự biết sai rồi. Ông cứu Tư Vũ, cứu con của con, được không?" Hoắc Tư Vũ thật sự là diễn viên xuất sắc nhất. Trong đầu mới chỉ thoáng hiện ra thôi, nước mắt đã đổ xuống như mưa, trong nháy mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.
Mà cô ta cũng đột nhiên hung hăng tránh thoát tay Thư Lạc Tâm. Động tác này, Hoắc Tư Vũ cố ý làm biên độ có chút lớn, làm cho Thư Lạc Tâm bởi vì mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã xuống.
Sau đó, cô liền trốn ra sau lưng ông nội Đàm.
"Mẹ nói bởi vì con không phải con gái phó thị trưởng, cho nên không để cho Nam cưới con! Sau đó, còn muốn đưa con đến bệnh viện, phá bỏ cái thai!" Đoán được Thư Lạc Tâm nhiều lần che dấu ở trước mặt ông cụ, Hoắc Tư Vũ hết lần này tới lần khác chọn trúng thứ bà ta sợ nhất nói. Bàn về đùa giỡn thủ đoạn, Thư Lạc Tâm tuyệt đối không phải là đối thủ của cô!
Trước kia, ở nhà này chỉ có bà đối xử với cô tương đối khá, cho nên cô mới không dùng thủ đoạn gì. Nhưng bây giờ đã không giống!
Thư Lạc Tâm – bà nếu muốn chơi, Hoắc Tư Vũ – tôi tuyệt đối sẽ phụng bồi!
Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, rốt cuộc ai cao hơn một bậc!
"Con dâu, làm người không thể như vậy, tham phú phụ bần!" Nghe lời Hoắc Tư Vũ nói, lông mày ông nội Đàm hơi nhíu. Trầm ngâm trong chốc lát, ông mới mở miệng.
", con không có tham phú phụ bần! Con chỉ là quá tức giận, cô ta lại bịa chuyện nói dối! Lần này coi như may mắn, trước mặt Hoắc phó thị trưởng không làm ra chuyện xấu hổ. Nếu như lúc trước chúng ta dưới tình huống không biết gì, thật đúng là đến nhà phó thị trưởng làm thân, đây chẳng phải trò cười cho thiên hạ?"
Mặc dù rất muốn xông qua hung hăng đánh Hoắc Tư Vũ, nhưng ở trước mặt ba chồng, Thư Lạc Tâm còn chưa dám lỗ mãng .
"Nói cho cùng, con vẫn đang nổi nóng! Nhưng mà con dâu, cho dù có tức giận, cũng không thể tức giận với đứa nhỏ!" Một sinh mạng, còn chưa đến thế giới này, chẳng lẽ lại bị người thân đưa lên đoạn đầu đài?
Sao có thể nhẫn tâm được!.
"Ba, con không chỉ là tức giận, con đứng từ góc độ của Tiểu Nam mà cân nhắc. Từ lúc bắt đầu, Tiểu Nam cũng không thích cô ta, hôm nay cô ta còn miệng đầy lời nói dối, con sợ tương lai nếu cưới một cô gái như vậy, sẽ phá hủy hạnh phúc cả đời của Tiểu Nam!"
Thư Lạc Tâm thấy ba chồng muốn biện hộ cho Hoắc Tư Vũ, vội vàng thề thốt phủ nhận.
"Nhưng đây cũng là Tiểu Nam không đúng! Nếu lúc trước nó không thích Tư Vũ, vậy dựa vào cái gì còn đi trêu chọc người ta? Lại dựa vào cái gì, làm cho Tư Vũ mang thai con của hắn?" Ông khẽ than.
Mà một câu nói kia, lại lập tức làm cho Thư Lạc Tâm không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Trong khi bà còn đang luống cuống, Đàm Kiến Thiên từ trong nhà đi ra.
Vừa rồi ông chẳng qua là ăn bữa sáng, lên lầu thay quần áo, đang chuẩn bị đi làm. Không nghĩ tới, vừa đi tới cửa lại bắt gặp tình cảnh này.
Hơn nữa, sắc mặt ông nội Đàm lại quá âm trầm.
Đàm Kiến Thiên nhớ rõ, kể từ đêm ba mươi, Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề vào ở trong nhà này, rất ít khi ông có vẻ mặt này.
Liên tưởng tới chuyện hôm qua, cùng với một màn trước mắt này, thông minh như Đàm Kiến Thiên, đại khái cũng đoán được cái gì.
"Lạc Tâm, bà lớn như vậy, làm sao còn không hiểu chuyện? Suốt ngày không có việc gì, cũng biết tìm việc cho ba ngột ngạt sao?" Đàm Kiến Thiên sắc mặt cũng không tốt nói.
"Kiến Thiên, tôi không có ý nghĩ kia. Tôi chẳng qua là..." Thư Lạc Tâm thấy chồng, muốn giải thích mọi chuyện. Lại không nghĩ, mới nói một nửa, liền có người chen ngang.
Mà này người, chính là Hoắc Tư Vũ.
"Ba tới thật đúng lúc. Ba giúp con khuyên mẹ đi! Lúc đầu nói dối, cũng bởi vì con thật sự muốn gả cho Nam. Hơn nữa, hiện tại đứa nhỏ trong bụng con là cốt nhục Đàm gia, cho dù con có sai lầm lớn tới đâu, đứa bé luôn vô tội! Cũng không thể làm cho nó còn chưa đến thế giới này, bởi vì con mà chết đi..."
Nói đến đây, Hoắc Tư Vũ khóc nấc lên. Phảng phất, cô mới là người đáng thương nhất trên thế giới.
Nhìn Hoắc Tư Vũ than thở khóc lóc biểu diễn, Đàm Kiến Thiên cũng nhíu mày.
"Lạc Tâm, chẳng lẽ bà thật sự muốn đuổi Tư Vũ đi? Nó dù phạm sai lầm lớn, nhưng ít nhất còn đang mang cốt nhục nhà ta! Đó là con của Tiểu Nam, chẳng lẽ bà muốn trơ mắt nhìn đứa bé chịu khổ?" Ông nghe Hoắc Tư Vũ nói, cũng có chút căm tức nhìn Thư Lạc Tâm.
"Kiến Thiên, ông nghe tôi nói!" Thư Lạc Tâm phát hiện, sau khi Hoắc Tư Vũ biểu diễn một khóc, hai nháo, ba thắt cổ như vậy, dường như người phạm sai lầm lại là bà. Hiện tại, bà mới là người tội ác tày trời!
"Ba, mẹ không ngừng muốn đuổi con đi, càng muốn bắt con phá bỏ cục cưng trong bụng! Cục cưng đã ba tháng, hiện tại đã có tim đập... Mẹ sao có thể cam lòng..." Nói đến đây, Hoắc Tư Vũ lại tiếp tục một hồi khóc lóc than thở, tiết mục giọng khách át giọng chủ lại lần nữa được đẩy lên cao trào.
"Lạc Tâm, bà sao có thể làm như vậy? Bình thường tôi biết rõ bà coi trọng nhất quan hệ máu mủ, đối đãi Tiểu Trạch không tốt, cũng bởi vì nó không phải là con của bà. Con của tôi, chính mình đau nhức cũng liền thôi. Nhưng bây giờ, đứa nhỏ trong bụng Tư Vũ là con của Tiểu Nam, trên người cũng chảy dòng máu của bà, làm sao bà xuống tay được? Bà, làm cho tôi quá thất vọng rồi!"
Nghe tiếng tê tâm liệt phế khóc của Hoắc Tư Vũ, Đàm Kiến Thiên lạnh lùng khiển trách Thư Lạc Tâm.
Lần này, Thư Lạc Tâm cảm giác mình thật sự bị Hoắc Tư Vũ đẩy vào một cái hố sâu không đáy.
Hố kia càng lăn càng lớn, có thể trong nháy mắt nuốt chửng bà.
"Kiến Thiên, tôi không phải là có ý này, ông nghe tôi nói một câu không được sao?" Thư Lạc Tâm tiến lên, lại lần nữa muốn giải thích.
Nhưng Đàm Kiến Thiên trực tiếp gạt tay, cự tuyệt nghe bà giải thích, nói: "Lạc Tâm, hôm nay chúng ta ở chỗ này nói rõ đi! Đứa nhỏ trong bụng Tư Vũ, là huyết mạch Tiểu Nam, tôi sẽ không đồng ý cho bà phá bỏ! Về phần hôn lễ của hai đứa, cũng sẽ cử hành đúng hạn."
"Không... Kiến Thiên, ông làm như vậy sẽ hủy diệt Tiểu Nam. Ông biết rõ, nó cũng không thích Hoắc Tư Vũ, ông làm sao còn ép nó lấy cô ta? Nếu cô ta thật sự là cô gái tốt cũng liền thôi. Nhưng mà cô ta ngay cả lời nói dối như thế cũng nói được, cưới vào cửa cũng sẽ bại hoại gia phong !"
Vừa nghe Đàm Kiến Thiên quyết định, Thư Lạc Tâm rối loạn.
Bà vội vã đuổi theo Đàm Kiến Thiên đang bước ra cửa, vừa đi vừa cực lực khuyên bảo.
"Không hẹn mà gặp, ý kiến của tôi giống ba. Lúc trước Tiểu Nam nếu không thích Tư Vũ, vậy tại sao muốn cùng cô ấy một chỗ? Chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng Tư Vũ, còn có thể là chúng ta buộc nó đi vào hay sao? Tất cả đều do nó tự gây ra chuyện, nhất định phải tự mình chịu trách nhiệm. Còn nữa, thúc đẩy hôn sự của hai đứa, chính là bà! Trong lòng bà nghĩ gì, muốn làm cho Tiểu Nam cưới Tư Vũ vào cửa, không cần tôi nói trong lòng bà tự biết. Đừng đem tất cả đổ lên đầu người khác!" Nói đến đây, Đàm Kiến Thiên vừa vặn đi tới trước xe của mình, đi tới cửa xe sau, ông lại mở miệng:
"Lạc Tâm, Tiểu Nam cũng đã lớn. Tự mình gây chuyện, thì phải tự chịu trách nhiệm. Bà đừng tưởng rằng quyết định, tính toán, chính là vì tốt cho nó. Tôi hôm nay đã nói rõ, đứa nhỏ trong bụng Tư Vũ, Tiểu Nam nhất định phải chịu trách nhiệm, mặc kệ cha của Tư Vũ là ai, hôn lễ cứ theo lẽ thường tiến hành. Nếu nó ngay cả điểm này cũng không làm được, nó càng không có khả năng tiếp nhận tập đoàn Minh Lãng! Tránh ra, để cho tôi đi làm!" Nói xong, Đàm Kiến Thiên trực tiếp chui vào xe.
Khi Thư Lạc Tâm còn chưa kịp nói gì, xe của ông đã nhanh chóng rời đi.
"Không..."
"Kiến Thiên, ông hãy nghe tôi nói, ông thật sự không thể làm như vậy!"
"Kiến Thiên..."
Thư Lạc Tâm đuổi theo, muốn cùng Đàm Kiến Thiên nói cái gì đó. Dù sao ý tứ của ông chính là, nếu như Đàm Dật Nam không cưới Hoắc Tư Vũ, chịu trách nhiệm với đứa bé, mai sau trong danh sách thừa kế tập đoàn, sẽ không có tên hắn!
Nhưng tốc độ của con người, làm sao có thể đuổi kịp xe đây?
Cho nên, khi Thư Lạc Tâm đuổi theo xe của ông được một lúc, chỉ có thể vô vọng ngã ngồi dưới đất, nhìn Đàm Kiến Thiên đi xa.
"Mẹ, trời lạnh, không nên ngồi ở chỗ này. Ta trở về phòng đi..."
Chờ xe Đàm Kiến Thiên đi xa, sau lưng bà vang lên giọng nữ quen thuộc.
Ngước mắt, lại lần nữa nhìn thấy khuôn mặt còn vương lại một chút nước mắt, Thư Lạc Tâm thật sự hận không thể trực tiếp xé rách miệng cô ta!
Bởi vì bà biết rõ, vừa rồi Hoắc Tư Vũ nhất định là cố ý!
Ngay trước mặt bọn họ, nói ra những lời kia, chính là muốn đẩy bà vào hoàn cảnh khó khăn. Bức bách bà, đồng ý hôn sự!
Đáng chết!
Nghĩ đến đây, Thư Lạc Tâm hung hăng đẩy cô ra: "Cút ngay, tôi không cần cô giả mèo khóc chuột!"
"Cái đồ đê tiện không biết xấu hổ, cô cho rằng dùng thủ đoạn như vậy, có thể ép tôi đồng ý hôn sự, tôi cho cô biết, không có cửa đâu! Chỉ cần Thư Lạc Tâm tôi còn ở cái nhà này một ngày, Hoắc Tư Vũ cô cũng đừng nghĩ bước chân vào cái nhà này một bước!" Hung hăng nói như vậy xong, Thư Lạc Tâm chịu đựng cơn đau chân vừa rồi không cẩn thận ngã xuống, tự mình đi vào nhà.
Mà cô gái sau lưng bà, trên mặt lại thoáng hiện nụ cười đắc ý.
Cô đưa tay, lau giọt nước nơi khóe mắt, nụ cười vui vẻ vừa rồi trong nháy mắt trở nên lạnh như băng: "Lão bà, nếu như tôi là đồ đê tiện không biết xấu hổ, vậy bà là cái gì? Bà cho rằng mấy chiêu công phu mèo cào kia, có thể ép tôi sao? Ha ha..."
"Chờ xem, lão bà. Bà để cho tôi một ngày không dễ chịu, tôi sẽ để bà cả đời sống không yên ổn!"
Sau khi che dấu bộ mặt u ám của mình, cô ta lại khôi phục vẻ mặt đẫm nước mắt, chậm rãi đi vào nhà...
Chương 69.2: Cùng Đàm tham mưu trưởng chơi trò chơi
"Hề Hề" Đàm Dật Trạch khi vào cửa, ánh mắt liền ráo rác mau chóng tìm bóng dáng quen thuộc
Thường ngày Cố Niệm Hề sẽ ở trong phòng khách cùng ông nội Đàm nói chuyện, hoặc một mình ngồi xem TV, nhưng lúc này đây Đàm Dật Trạch lại không thấy cô đâu
"Hề Hề cả buổi chiều không xuống lầu, có thể là ở trong phòng ngủ!" Ông nội Đàm từ trong phòng ngủ đi ra, nói với Đàm Dật Trạch
"Sao lại như vậy? cháu lên xem cô ấy đang làm gì". Nói xong, Đàm Dật Trạch, liền cởi áo khoác của mình ra, đi lên lầu
Mà ông nội Đàm nhìn một màn như vậy, khóe miệng không tự giác nở hoa
Hiện tại Tiểu Trạch, không phải là rất hạnh phúc sao?
Bằng không, vì sao trên mặt hắn, lại luôn luôn cười như vậy?
"Hề Hề, thì ra em ở trong phòng ngủ!" Trở lại phòng ngủ, Đàm Dật Trạch ngẩn ngơ nhìn Cố Niệm Hề đang nằm ở giữa giường
"Làm sao vậy, cả buổi chiều không xuống lầu?" Thấy Cố Niệm Hề không đáp lại hắn, Đàm Dật Trạch liền cởi xuống quân trang xanh biếc của mình, leo lên giường nằm cùng cô
"Lạnh quá, em không muốn xuống giường!" Cô gái cuộn thân mình vào trong lòng ngực hắn, hai tay nhỏ bé cũng không tự giác thả vào cổ của Đàm Dật Trạch
Tuy rằng thời tiết đang ngày một ấm lên, nhưng cũng không thoải mái. Đàm Dật Trạch khóe miệng yêu thương, lộ lên độ cong cưng chiều
Hiện tại mặc dù là mùa xuân, nhưng vẫn có tuyết mang theo gió phía bắc rít gào, vô cùng lạnh lẽo. Cũng khó trách, Cố Niệm Hề chịu không nổi. Dù sao, cô cũng đến từ Giang Nam, nơi đó chưa từng có tuyết. Cho nên mặc dù mở hệ thống lò sưởi, cô vẫn chịu không được
"Đúng vậy rất lạnh, nhưng em phải liên tục hoạt động một chút mới được!" Hắn xoa xoa sợi tóc của cô, rồi hôn môi
Đôi mắt màu đen, hơi hơi giật mình: "Nếu không, Hề Hề chúng ta chơi trò chơi đi!"
"Trò chơi gì? Lạnh chết người còn muốn chơi!" Cố Niệm Hề bất mãn
"Trò chơi này sẽ làm cho cả người nóng lên!" Hai tròng mắt của người đàn ông, chợt lóe lên tia giả dối
Nhưng mà ánh mắt đó chỉ xuất hiện trong một thời gian ngắn. Rất nhanh liền bị người đàn ông kia che dấu kịp thời. Thế cho nên, Cố Niệm Hề từ đầu đến cuối cũng không phát hiện
"Thật sao? Vậy được rồi!" Khí trời lạnh đến thấu xương! Chỉ cần có thể làm cho cô ấm lên liền rất tốt, Cố Niệm Hề tâm động: "Lão công... là trò gì vậy?"
Cô chủ động vòng qua cổ hắn, cọ cọ
"Ha ha!" Ôm trong lòng ngực thân hình nhỏ nhắn mềm nhũn, khóe miệng hắn dốc hết tà tứ
Hắn như vậy, làm cho Cố Niệm Hề hơi hơi có một chút thất thần
Sau đó cô nghe được từ trong miệng hắn nói ra vô số lời tà ác
"Chơi kéo búa bao, ai thua cởi quần áo!"
"Ách?" Cố Niệm Hề thật không ngờ, Đàm Dật Trạch sẽ nói ra những lời hư hỏng như vậy
Thua liền cởi quần áo?
Điều này đối với Đàm Dật Trạch mà nói, cho dù là ai thua, người được lợi nhất vẫn chính là hắn
"Không được!" Nghĩ đến tối hôm qua người đàn ông này làm ra chuyện tà ác với mình, khuôn mặt của Cố Niệm Hề nhịn không được đỏ lên một mảnh
Lúc này đây, đầu nhỏ liên tục lắc lắc
"Nhưng em vừa rồi đã đồng ý!" Đàm Dật Trạch không buông tha thắt lưng của cô, nhìn khuôn mặt cô một mảnh đỏ ửng, hắn dường như cũng đoán ra được, trong đầu của cô đang nghĩ cái gì
Chuyện tình nước chảy thành sông, là một người đàn ông đều sẽ không có khả năng buông tha
Huống chi cô gái trong lòng ngực lại kiều mỵ mê người như thế này, ngay cả Đàm Dật Trạch là một người đàn ông có sức chịu đựng tốt, cũng không thể cầm cự được nữa
"Em..." Cố Niệm Hề muốn phủ định, nhưng nhìn đến cặp mắt màu đen kia, trong đầu liền mất đi ý định
Bởi vì, cô có thể nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông kia giống như hố băng. Vô hình, đem toàn bộ cô bao phủ. Ánh mắt kia thật sự rất sắc bén, giống như giờ phút này nếu cô nói "không", hắn sẽ giống như con mãnh thú vùng vẫy giữa dòng nước, phi thẳng đến phía cô
Bất đắc dĩ, Cố Niệm Hề chỉ có thể thỏa hiệp
Người trước mặt được như ý nguyện, Cố Niệm Hề trong lòng có một trăm lẻ một nỗi tức giận, chỉ có thể mắng to trong lòng: Lão lưu manh!
Chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn, cô cũng có thể đoán ra được hiện tại hắn đang suy nghĩ cái gì
Nhưng cái lão lưu manh này, không nên khoác thêm áo ngoài hoa lệ kia, cái gì mà trò chơi! Còn không bằng khoác lên luôn bộ da của sói, muốn ăn luôn con thỏ nhỏ như cô sao?
Nếu cô đánh thắng được Đàm Dật Trạch, đã sớm cùng hắn trở mặt!
Không có cách nào, ai bảo cô không phải là đối thủ của Đàm Dật Trạch chứ?
Cho nên mặc dù biết rõ người đàn ông này muốn làm cái gì, cô vẫn chỉ có thể cùng hắn làm
Gần vua như gần cọp!
Đây chính là tình cảnh hiện tại của Cố Niệm Hề
"Trước tiên nói trước luật chơi, người thua sau khi cởi đến kiện quần áo cuối cùng, sẽ phải bị trừng phạt!" Người đàn ông hứng trí, giúp đỡ Cố Niệm Hề ngồi dậy
"Kia... được rồi!" Thật ra, Cố Niệm Hề đang âm thầm đếm quần áo đang mặc trên người mình, sau đó cũng không quên tính của Đàm Dật Trạch. Tuy rằng thời tiết hôm nay rất lạnh, Đàm Dật Trạch cởi ra quân trang, sẽ có một bộ quần áo giữ nhiệt, sau đó thêm cái quần lót, cũng liền bên ngoài có ba bốn thứ nữa. Cô hiện tại phải mặc đến bảy tám lớp, chính mình hơn Đàm Dật Trạch gấp hai, cũng không đến mức thua thảm hại như vậy
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Niệm Hề xẹt qua độ cung giảo hoạt
Cố Niệm Hề lúc này không chỉ nghĩ mình sẽ thắng trận này, mà còn nghĩ đến biện pháp trừng phạt Đàm Dật Trạch
Chỉ cần Đàm Dật Trạch thua, cô sẽ khiến cho hắn đêm nay không thể động vào mình đến một đầu ngón tay! Ai bắt hắn mỗi buổi tối đều cảm thấy nghiện cô, không gây sức ép cho cô thì cũng là hung hăng hôn cô đến khó thở
Khiến cho cô mỗi buổi sáng thức dậy đều mệt mỏi rã rời
Quyết định này, được cô âm thầm đề ra
Nhưng cô không biết biểu hiện này của cô, đã sớm bị người đàn ông trước mặt nhìn không sót thứ gì
"Tốt lắm. Bắt đầu đi!" Đàm Dật Trạch cũng cười theo
Vật nhỏ, cũng có thể hiểu được thế nào là giảo hoạt!
Trải qua nửa giờ khẩn trương chơi đùa___
"Cởi đi, vật nhỏ của anh!" Đàm Dật Trạch nói ra lời kia, khiến cho đầu óc của cô rơi vào mê man tê dại
Cho dù quần áo trên người cô nhiều hơn hắn gấp đôi, cũng khó có thể dễ dàng thắng hắn
Hiện tại cô biết, muốn thắng được Đàm tham mưu trưởng, thật đúng là vô cùng gian nan!
Đàm Dật Trạch chỉ thua cô hai ván, quần áo chỉ thoát ra hai cái, thế nhưng thừa thắng xông lên, trên người cô lúc này chỉ còn có nội y, nhưng đến cái quần tứ giác của Đàm Dật Trạch cũng không lộ ra
Nhìn khóe miệng hắn có độ cong tà tứ, Cố Niệm Hề da đầu run lên
"Lão công, hôm nay thực lạnh, anh chẳng lẽ muốn để lão bà của mình đông lạnh như vậy sao?" Cố Niệm Hề túm lấy nội y cuối cùng của mình, quyết không buông tay
"Hôm nay rất lạnh! Nhưng mà sau khi cởi ra, lão công em sẽ giúp em làm ấm thân mình, chẳng lẽ đây không phải là lựa chọn tốt sao?"
Hắn xấu xa cười tà ác, Đàm Dật Trạch từng bước một tiếp cận cô
"Lão công, hôm nay người ta mệt chết đi! Không thể kịch liệt vận động!" Cô đương nhiên nhìn rõ ngọn lửa mãnh liệt trong mắt Đàm Dật Trạch
"Mệt chết sao? Không liên quan, anh giúp em ma xát toàn thân là tốt rồi! Còn nữa, vật nhỏ của anh, anh cũng chưa nói muốn làm cái gì, chẳng qua chỉ là muốn làm ấm giường cho em mà thôi! Đương nhiên nếu như em muốn xảy ra chuyện khác, anh cũng không để ý! Nhất định tận tâm tận lực khiến em bạo quân đây vừa lòng!"
Nụ cười của hắn, như gió xuân thổi qua, phảng phất vô hại!
Nhưng Cố Niệm Hề biết, thật ra Đàm tham mưu trưởng này là một con sói, khoác lên bộ da của người. Xuyên tạc câu nói của cô, là nghề của lão lưu manh này!
"Lão công, đừng như vậy em sẽ rất sợ!"
Nhìn đôi mắt của hắn, Cố Niệm Hề vô cùng sợ hãi
"Yên tâm đi vật nhỏ, anh sẽ không đánh em. Anh chỉ muốn.... thương em!" Hai chữ kia cuối cùng nói ra, một tay của hắn kéo cô xuống dưới thân, đem mảnh nhỏ cuối cùng xé ra
Dáng người của Cố Niệm Hề cũng không phải là da bọc xương, mà là kiểu có một chút thịt vô cùng mềm mại. Làm cho, bất kể người đàn ông nào thấy, cũng không nhịn được muốn yêu thương cô
Mà điều này sẽ khiến cho người đàn ông khác phải ghen tị, bởi vì chỉ có mình hắn mới có thể được thưởng thức mỹ cảnh trời ban này
Nhìn cô bộ dáng nũng nịu trong lòng ngực, Đàm Dật Trạch tính toán chuẩn bị bắt đầu ăn
Cũng không nghĩ rằng, ngoài phòng ngủ truyền đến giọng nói
"Niệm Hề, anh! Ông nội gọi chúng ta xuống ăn cơm!" Là tiếng của Đàm Dật Nam
Giọng nói của hắn cũng không phải lớn, nhưng xông vào trong tai của hai người, lại trở nên vô cùng ngột ngạt
Cố Niệm Hề vốn dĩ vẫn muốn chạy trốn, lúc này túm được cơ hội, liền nhanh chóng nhảy xuống giường, cầm quần áo mau tróng mặc lại
Không lâu sau, quần áo trên người đã được mặc chỉnh tề
Mà bên kia cánh cửa, cũng không còn tiếng động gì nữa!
Nhưng bằng trực giác sắc bén của Đàm Dật Trạch, hắn có thể xác định, Đàm Dật Nam ở bên ngoài cánh cửa kia vẫn chưa rời đi! Thậm chí ánh mắt tràn đầy lửa giận, cũng đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa này, muốn xem bên trong đang trình diễn cảnh gì!
Mà suy nghĩ như vậy, khiến cho Đàm Dật Trạch không khỏi hoài nghi, có phải là Đàm Dật Nam cố ý phá vỡ chuyện tốt của hắn hay không!
"Lão công, mau mặc quần áo, ông nội còn đang chờ chúng ta!"
Cố Niệm Hề mặc quần áo xong, mau chóng đến bên cạnh Đàm Dật Trạch, hai mắt chớp động. Vẻ mặt như vậy, giống như là lúc nãy chưa xảy ra bất cứ chuyện gì
Đàm tham mưu trưởng, thịt béo đến tay, ăn không đến miệng, trong lòng tích tụ tức giận
Mà đứng ở bên cạnh hắn, có một tiểu hồ ly làm ra bộ dáng chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, khiến cho hắn vô cùng nóng ruột. Người đàn ông ngoài cánh cửa kia lại làm cho hắn càng căm tức hơn
Vô cùng tức giận, Đàm Dật Trạch mặc xong quần áo, mang theo Cố Niệm Hề ra khỏi phòng
Mà người đàn ông lúc này vẫn đứng ở bên ngoài cánh cửa kia, càng chứng thực suy đoán trong đầu của hắn mới vừa rồi là hoàn toàn chính xác!
Chương 69.3: Ba mẹ vợ sắp đến
"Hai người... đã ra? Chúng ta cùng nhau đi xuống đi!"
Nhìn thấy Cố Niệm Hề và Đàm Dật Trạch rất nhanh đã đi ra, nói vậy bọn họ vừa mới cũng chưa xảy ra chuyện gì. Có chút xấu hổ nhưng Đàm Dật Nam vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng
Nhìn người đàn ông trước mặt lông mày nhếch lên, ẩn ý ý cười, đôi mắt của Đàm Dật Trạch trong nháy mắt âm trầm rất nhiều
Xem ra Đàm Dật Nam vẫn còn chưa chết tâm, nghe nói Đàm Kiến Thiên đã bắt đầu thu xếp hôn sự của hắn và Hoắc Tư Vũ trong khoảng thời gian này
Nói như vậy, Đàm Dật Trạch hắn có nên nhắc nhở cho người em trai kia một số sự tình?
Nghĩ đến đây khóe miệng Đàm Dật Trạch lại nhếch lên, đột nhiên lộ ra độ cong sắc bén
"Lão công, chúng ta đi nhanh thôi!" Đàm Dật Nam nói xong đã bước đi trước bọn họ, mà Cố Niệm Hề cũng chuẩn bị dẫn theo Đàm Dật Trạch
Nhưng đi được vài bước, Đàm Dật Trạch đột nhiên dừng lại
Nghiêng thân mình, đột nhiên kéo tay Cố Niệm Hề, đem cô ôm vào lồng ngực của mình
"Lão công?" Cố Niệm Hề có chút khó hiểu, trước hành động bất thình lình của người đàn ông bên cạnh
Mà câu nói tiếp theo của hắn càng làm cho cô có chút sững sờ
Đem cô kéo vào trong lòng ngực, hắn đem môi của mình ghé sát vào tai cô: "Lão bà biểu hiện lúc nãy của em, anh rất vừa lòng!"
Rõ ràng nhìn như kề tai nói nhỏ, nhưng giọng nói lại có chút phóng đại. Thế cho nên, giọng nói này truyền đến lỗ tai của Đàm Dật Nam
Bằng không, tại sao hắn lại đột nhiên dừng bước?
Mà hai tay của hắn, vào thời điểm này lại nắm thật chặt, như là muốn cực lực ẩn nhẫn một cái gì đó!
Nhìn thấy bộ dạng đó của Đàm Dật Nam, Đàm Dật Trạch cũng không quên nghiêng mình hôn một cái lên trán của Cố Niệm Hề. Tùy ý để mái tóc của cô xõa xuống gương mặt nhỏ nhắn, hắn nói: "Tốt lắm, chúng ta đi xuống đi!"
Nói xong lời này, tay của hắn lại khoác lên eo của Cố Niệm Hề, làm cho cô cảm giác rõ ràng được cánh tay của hắn rất khô nóng
Lúc này, Cố Niệm Hề mới hiểu được người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gù
Hắn đang dùng hành động như vậy, để báo cho Đàm Dật Nam đừng nhích lại gần cô!
Dù sao thì cô hiện tại cũng không để ý đến Đàm Dật Nam. Nhưng Đàm Dật Trạch làm này đó, lại làm cho Cố Niệm Hề ảo não. Rõ ràng bọn họ thật sự vừa mới cái gì cũng không làm, nhưng người đàn ông này ở trước mặt người khác lại nói ra những lời mờ ám như vậy, giống như là bọn họ đã làm rồi
Làm cho gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề một trận đỏ bừng
Mãi cho đến trên bàn ăn cơm, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục
Hơn nữa, mặc dù đang ăn cơm, Cố Niệm Hề cũng có thể cảm nhận được, Đàm tham mưu trưởng bởi vì chuyện buổi chiều hôm nay chưa hoàn thành, nên vô cùng khó chịu. Bằng không hắn vì sao vừa ăn, vừa đưa tay sờ xuống bắp đùi của cô?
Đối với hành vi lưu manh này, Cố Niệm Hề tỏ ra vô cùng khinh thường. Kết quả là cô hung hăng trừng mắt nhìn Đàm tham mưu trưởng một cái
Cũng không nghĩ muốn, Đàm tham mưu trưởng lại hung hăng trừng lại cô, ý nói: Vật nhỏ nếu không để yên chuyện này! Đêm nay, xem anh trừng phạt em thế nào
Đối với hành vi ở dưới cái bàn của Đàm tham mưu trưởng, Cố Niệm Hề chỉ có thể thầm mắng: Lão lưu manh!
Người đàn ông lại trả lời ánh mắt của cô: Anh là lưu manh, thì thế nào, cắn anh sao? Thật ra, điều đó làm anh vô cùng vui!
Nhìn ánh mắt khiêu khích của hắn , Cố Niệm Hề chỉ có tức giận, một câu cũng không nói lên lời
Quả nhiên, lão công của cô không tầm thường
Bề ngoài tuấn dật bất phàm, bên trong thì lại có nội tâm đáng khinh!
Đêm nay, nhất định là một đêm tình cảm mãnh liệt
Buổi chiều Đàm tham mưu trưởng không được như ý nguyện, tất nhiên sau khi ăn cơm xong, liền lôi kéo Cố Niệm Hề lên trên giường cắn cắn mấy lần
Mãi cho đến khi Cố Niệm Hề đã mệt đến ngủ thiếp đi, hắn lúc này mới buông tay, xoay người đi đến phía bàn làm việc, bắt đầu thu xếp một số tài liệu
Thật ra, không phải hắn lưu luyến cái ổ chăn ấm áp, mà là hắn cảm thấy lưu luyến thân thể mềm nhũn kia. Hắn sợ nếu như lần nữa tiến vào, sẽ lại tránh không được mà muốn hung hăng ăn luôn vật nhỏ kia
Dường như vật nhỏ đã mệt muốn chết, hắn mới dừng lại, rời đi lúc cô không biết gì
Nhìn người trên giường khẽ động, trong lòng Đàm Dật Trạch có cảm giác nói không ra lời
Vừa vặn trên bàn có tiếng điện thoại vang lên, là chuông tin nhắn
Vốn Đàm Dật Trạch không muốn xen vào chuyện của người khác
Nhưng khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại có chữ "Mẹ", ngón tay của Đàm Dật Trạch không tự chủ ấn xuống
Đàm Dật Trạch hắn từ trước đến nay không phải người keo kiệt, cũng không phải là kẻ bá đạo. Nhưng hắn lúc này mới nhận ra, những chuyện liên quan đến vật nhỏ, hắn luôn luôn rất quan tâm
Tin nhắn chỉ có ngắn gọn vài từ, nhưng cũng thể hiện không ít ôn nhu: Bảo bối, khoảng thời gian này thế nào? Ba con tuần sau sẽ tới thành phố A, mẹ nhất định sẽ thuyết phục ba con, cùng nhau đến thăm. Không cần lo lắng, trong nhà mọi thứ đều tốt, điều quan trọng nhất là con hãy tự mình chăm sóc tốt cho bản thân
Nhìn dòng tin nhắn, khóe miệng Đàm Dật Trạch lộ lên đường cong hàm xúc không rõ
Xem ra, ba vợ cùng mẹ vợ của hắn đã muốn tới nơi này!
____
Hôm nay, ở trên đường phố của thành phố A, Hoắc Tư Vũ chạy qua chạy lại, chuẩn bị quần áo. Trên chân của cô, vẫn mang đôi giày cao gót mười xen ti. Mặc váy hồng phấn ngang mông còn có một đôi tất da. Bên ngoài còn khoác thêm một áo khoác lông. Cách ăn mặc kia, chính là thời trang thịnh hành nhất năm nay
Hốc mắt cũng quét thêm một chút phấn, làm cho cô thoạt nhìn trẻ hơn đến hai ba tuổi
Thật ra, nếu đi đôi giày cao gót như vậy, ở trong lúc tuyết rơi đầy trời như vậy, rất dễ bị trượt ngã
Nếu là trước kia, Thư Lạc Tâm nhìn thấy một màn như vậy, tuyệt đối sẽ bị dọa đến nhảy cẫng lên. Sẽ cùng đi đến quở trách cô một hồi, đem những thứ trên người cô bắt thay ra
Chẳng qua, từ nhà Thư Lạc Tâm biết Hoắc Tư Vũ không phải là thiên kim tiểu thư, bà ta đối với cô chuyển biến ba trăm sáu mươi độ
Hơn nữa, Đàm Kiến Thiên cũng không để ý đến Thư Lạc Tâm, tự mình chuẩn bị hôn sự của cô và Đàm Dật Nam
Thư Lạc Tâm đối với cô có bao nhiêu bất mãn, bà hận không thể mang cô đến bệnh viện phá hủy cái thai, làm sao còn có lòng tốt để mặc cô ăn mặc quần áo thế nào
Thư Lạc Tâm ước gì Hoắc Tư Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất ngay cả đứa nhỏ cũng không còn!
Chẳng qua như vậy cũng tốt
Trước tiên cùng Thư Lạc Tâm xé rách da mặt, cô Hoắc Tư Vũ cũng không cần chịu đựng bà ta, ngày ngày nghe bà ta nhắc tới nhắc lui
Giống như thế này, trang điểm xinh đẹp, ăn mặc hợp thời, ở bên ngoài đi dạo phố, tự do tự tại
"Đô đô đô..." Ngay lúc Hoắc Tư Vũ đang chuẩn bị đi vào phòng thử đồ, thì điện thoại di động vang lên
Là điện thoại của Đàm Dật Nam!
Nhìn tên người gọi trong điện thoại, tâm tình của Hoắc Tư Vũ không tự giác vui sướng hắn lên
Từ lúc cô cùng hắn đính hôn, người đàn ông này rất ít chủ động gọi điện thoại cho cô
Cho nên lúc này nhận được điện thoại của hắn, làm cho cô sung sướng dị thường. Cho dù Đàm Dật Nam đối với cô không tốt, hắn cũng vẫn là người đàn ông của Hoắc Tư Vũ cô nhìn trúng
Tuy rằng biết rõ trong lòng hắn chỉ nhớ một người là Cố Niệm Hề, nhưng Hoắc Tư Vũ vẫn không ngừng ôm hy vọng với hắn
Hy vọng người đàn ông này có thể quay lại, hy vọng hắn có thể cùng cô nắm chặt tay đi qua nửa đời còn lại
"Nam, hôm nay sao lại gọi điện cho em?" Lúc mở miệng nói chuyện, miệng của cô không tự giác gợn lên nụ cười vui sướng
Con ngươi được lắp rất nhiều lông mi giả cũng mang theo mong đợi
"Tư Vũ, chuyện công ty đã xong rồi. Chúng ta gặp mặt, thuận tiện đi ăn, thế nào?"
Giọng nói của Đàm Dật Trạch giống như gió nhẹ thổi qua. Cũng nhẹ nhàng trêu chọc tiếng lòng trong lòng của Hoắc Tư Vũ
Đã lâu...
Thật sự không nhớ rõ, người đàn ông này rốt cuộc đã bao lâu, không có nói chuyện ôn nhu với cô như vậy
Chóp mũi, bắt đầu chua xót, Hoắc Tư Vũ mang theo giọng mũi, mở miệng: "Nam, anh có chuyện gì không?"
Không nên trách cô có cảm giác như vậy
Dù sao, thân phận của cô đã bại lộ, càng ngày Đàm Dật Nam càng đối với cô lạnh lùng
Nhưng hôm nay, đột nhiên lại hiện ôn nhu, thật sự làm cho Hoắc Tư Vũ không thích ứng nổi
"Có chuyện gì thế, chẳng lẽ tôi muốn gặp cô, cũng cần có lý do sao?" Trong điện thoại, nhận ra được sự đề phòng của cô, liền truyền đến tiếng cười sang sảng
Tiếng cười này làm cho đầu óc cô có chút mê loạn
Tiếng cười như vậy, làm cho cô nhớ lại khoảng thời gian lúc trước Cố Niệm Hề không có ở đây
Cái thời điểm đó, bọn họ ở chung rất hạnh phúc. Đàm Dật Nam ngẫu nhiên sẽ giống như bây giờ, sau khi tan tầm hẹn cô đi ra ngoài, đi lòng vòng vài nơi, sau đó ăn cơm, tiếp theo là thuê phòng...
Ôn như như vậy, đã bao lâu chưa tái diễn?
Hiện giờ, nghe Đàm Dật Nam cười như vậy, làm cho Hoắc Tư Vũ không khỏi có chút hốt hoảng. Hốt hoảng nhớ lại lúc trước, hốt hoảng cảm thấy được bọn họ trong lúc đó thật là tốt...
"Cô, hiện tại ở chỗ nào, tôi qua đó!" Thấy Hoắc Thư Vũ vẫn chưa trả lời, Đàm Dật Nam lại mở miệng
Người đàn ông này thật là tay già đời, lão luyện khống chế cô bằng âm điệu cao thấp, liền có thể hiện ra nhu tình như vậy
Nhu tình kia, thật đúng là có thể làm cho phụ nữ rung động
Hắn đột nhiên ôn nhu, lại làm cho cô tháo xuống tâm tư đề phòng, Hoắc Tư Vũ khẽ cười: "Em đang ở cửa hàng thời trang"
"Được, đợi tôi mười phút, tôi đến ngay!"
Hoắc Tư Vũ vừa nghe thấy Đàm Dật Nam sẽ lập tức tới, vội vàng lau mặt, làm cho mình ở trạng thái tốt nhất, còn không quên đi đến bên cạnh, chọn một số đồ trang sức, lựa chọn một bộ váy hồng dài, cùng với đôi giày đế thấp. Trải qua một phen hồi căng thẳng, Hoắc Tư Vũ vừa ý đứng trước gương
Trong lúc đợi Đàm Dật Nam đến, cô cũng không quên xuất ra chiếc gương nhỏ bên người, nhìn xem mình như vậy đã được hay chưa
Chỉ cần Đàm Dật Nam thay đổi cách đối xử với cô, Hoắc Tư Vũ sẽ nguyện vì hắn trở thành một người phụ nữ tốt
Chỉ tiếc, lúc Hoắc Tư Vũ đang cố gắng thể hiện nhu tình, hy vọng người đàn ông kia có thể thay đổi. Thì lúc này ở bên văn phòng, khóe miệng Đàm Dật Nam đã thu lại nụ cười ôn nhu. Cặp mắt đen kia bình thản một cách thần kỳ, giống như là chưa từng mỉm cười...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...