Thời điểm Đàm Dật Nam hiện ra ở trước mặt cô, trong lòng cô có tia rung động
Nhưng nhớ tới Hoắc Tư Vũ ngày đó ở bên ngoài thang máy, tự biên tự diễn, cùng với người đàn ông không biết tốt xấu kia chỉ trích cô, ép cô đến sắp không thở nổi
Đúng vậy, Cố Niệm Hề thừa nhận, đến giờ phút này, lòng của cô, vẫn vì người đàn ông kia mà đau khổ...
Nhưng điều này, không có nghĩa, cô chỉ là một kẻ ngu ngốc, lại càng không có tiềm chất làm một nữ diễn viên trong vai thiện lương
Không duyên không cớ, tùy ý để bọn họ bắt nạt, tùy ý để bọn họ đùa bỡn! Đến cuối cùng, tha thứ,...
Một khi tạo thành thương tổn, chẳng lẽ còn có thể thu hồi sao?
Tâm đã sớm tan nát, chỉ còn mấy mảnh nhỏ, chẳng lẽ có thể sắp xếp chúng dính lại với nhau?
Không...
Đây chẳng qua là thứ có ở trong phim!
Cô Cố Niệm Hề, không cần phải ngu ngốc đứng đây mà tha thứ cho bọn họ!
"Niệm Hề, em làm sao vậy?"
Tại sao lại biến thành như vậy?
Lúc Đàm Dật Nam nghe cô nói chuyện, ánh mắt luôn hướng về phía cô
Vẫn là gương mặt tinh xảo, vẫn là hai tròng mắt xinh đẹp...
Nhưng tại sao, hắn lại cảm thấy xa lạ như vậy?
Xa lạ giống như hắn chưa bao giờ quen cô?
Nói xong lời này, Đàm Dật Nam dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía cô
Bọn họ lúc trước, không phải như vậy!
"Niệm Hề, không có việc gì chứ!" Thấy Cố Niệm Hề không có phản ứng gì, Đàm Dật Nam lần thứ hai lên tiếng. Hắn nghĩ, đến tiệc đính hôn ngày hôm nay, thật sự là một tàn nhẫn quá mức đối với Cố Niệm Hề. Cô còn trẻ như vậy, nhưng lại phải chịu tra tấn như thế. Khó tránh khỏi, xuất hiện trạng thái không bình thường
Nhưng nhìn cô như vậy, Đàm Dật Nam không cảm thấy sợ hãi, mà chỉ đau lòng
Muốn đem cô, nhanh chóng tiến vào trong ngực của mình
Dùng chính ôn nhu của mình, xoa dịu lòng của cô
Đối với nhu tình của Đàm Dật Nam, trong mắt Cố Niệm Hề tràn ngập phòng bị
Hắn tiến đến phía cô, cô đột nhiên lùi lại vài bước: "Đàm tổng, anh muốn làm cái gì?"
"Niệm Hề, anh không có ý này. Anh chỉ muốn an ủi em!"
Hắn nói
Giọng nói vẫn quen thuộc như xưa, chỉ là có tiếng khàn khàn
"An ủi? Thứ đó anh vẫn là nên dành cho vợ sắp cưới của anh thì hơn!" Cô cho tới bây giờ, cũng không cần người khác đáng thương mình, đặc biệt là hắn
Cố Niệm Hề có sự cao ngạo của chính mình, mặc dù giờ phút này cô đã sắp không thở nổi, nhưng cô vẫn đứng thẳng lưng, đối diện người trước mặt
"Niệm Hề, em đừng như vậy được không? Anh biết, hôm nay nơi này đối với em mà nói đều quá mức tàn nhẫn. Nghe lời anh, trở về đi! Trở lại nơi không có tổn thương... Về phần anh, em cũng đem anh quên đi!"
Đàm Dật Nam buồn rầu nhìn cô, trong lòng đau thương vô cùng
Tất cả sự thật, khiến hắn không thể quay đầu lại được
Nhưng hắn vẫn luyến tiếc người phụ nữ trước mặt, chính cô bởi vì hắn mà tổn thương. Cho nên, hắn chỉ mong cô quên đi chính mình! Tuy rằng, điều này làm cho hắn thật sự thống khổ...
Lúc Đàm Dật Nam nói ra điều này. Một người đàn ông thân hình cao lớn đi ra từ hoa viên
Những lời họ nói, những biểu hiện của bọn họ, người đàn ông này đều chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được
Chỉ tiếc bọn họ vì quá mức chăm chú nói chuyện, mà không để ý đến hắn...
"Anh cùng Hoắc Tư Vũ đều giống nhau! Tại sao không muốn tôi ở thành phố này? Tại sao luôn muốn đuổi cùng giết tận? Tôi ở thành phố này một không trộm cắp, hai không giết người, lại càng không bị những kẻ xấu có ý định giết hại. Trông coi thành phố này là cảnh sát, bọn họ còn không có tư cách đuổi tôi đi! Cho nên, các người cũng đừng dùng thủ đoạn, muốn tôi rời đi nơi này!"
Nói đến đoạn này Cố Niệm Hề tạm dừng một chút, sau đó nhẹ giọng thở dài: "Về phần anh, thực xin lỗi... Tôi cho đến bây giờ cũng không nhớ quá kỹ anh!"
Nói xong lời này, Cố Niệm Hề chuyển tầm mắt nhìn về khóm mẫu đơn trước mặt kia
Buổi tối, mẫu đơn như trước vẫn rất đẹp
Im lặng mà nở rộ, im lặng mà tỏa hương
Chỉ tiếc đẹp như vậy cũng chỉ tồn tại ngắn ngủn một thời gian
Cũng giống như cô cùng Đàm Dật Nam đã từng có những đoạn ký ức tốt đẹp
Tất cả mọi chuyện cô cũng đã nói rõ
Cố Niệm Hề xoay người, nghĩ muốn rời đi nơi này, rời đi khỏi tầm mắt của hắn. Cũng không nghĩ cô vừa xoay người, lại thấy được một người đàn ông đứng cách đó không xa...
Người đàn ông này thật sự rất cao. Cao đến nỗi, che chắn cả ánh sáng
Có lẽ bởi vì cô đứng ở góc độ có vấn đề, nên không thể nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt hắn
Nhưng cô chỉ có thể liếc qua một cái liền có thể nhận ra được hắn chính là Đàm Dật Trạch!
Người đàn ông kia cao cao tại thượng, tuấn dật bất phàm
Hắn đứng ở nơi đó, đã bao lâu rồi?
Có nghe thấy lời bọn họ nói hay không?
Nhưng cho dù là nghe thấy thì như thế nào?
Những điều cô cùng Đàm Dật Nam nói, không có nửa điểm sai lầm. Mà hôn nhân của cô và hắn cũng mờ mịt như khói thoảng, có lẽ chỉ cần trận gió thổi qua sẽ tan biến
Như vậy, hắn làm sao quản được mọi chuyện?
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề khóe miệng gợn lên chua xót
Cô đang định rời đi, thì Đàm Dật Nam phía sau lại nói lớn
"Niệm Hề, cần gì phải như vậy? Em nếu đã quên được anh, tại sao còn đến lễ đính hôn này? Không cần lừa dối mình như vậy được không?" Có lẽ Đàm Dật Trạch đứng đó không xa đã bị Cố Niệm Hề che lấp
Khiến cho Đàm Dật Nam không thấy được sự xuất hiện của hắn
Hắn vẫn dùng giọng nói bi thương đến cực độ, cố chấp hướng người phía trước gào thét!
Giống như chỉ có làm như vậy, mới có thể chút hết được những bi thương trong lòng hắn lúc này
Điều mà Đàm Dật Nam không thể ngờ, đáp lại hắn không phải là Cố Niệm Hề. Mà là giọng nói trầm thấp uyển chuyển giống như tiếng đàn vi-ô-lông của một người đàn ông: "Lừa mình dối người? Lời này cũng thật đúng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...