Nghĩ có thể như vậy, Đàm Dật Trạch liền cầm lấy điện thoại di động, ấn số trợ lý Tiểu Lưu
"Đàm tham mưu trưởng xin chào. Xin cho hỏi có chuyện gì?" Vừa thấy được điện thoại của nhân vật này, đầu của Tiểu Lưu lại một trận đau nhức. Hắn không quên nhiệm vụ lần này, bao giờ Đàm tham mưu trưởng cũng mang bộ mặt lạnh băng. Khiến cho mọi người cứ nơm nớp lo sợ, sợ chọc giận Đàm tham mưu trưởng
Mà hiện tại, thế nhưng Đàm Dật Trạch còn tìm đến hắn, sẽ không phải là thấy hắn mấy ngày nay thoải mái, chuẩn bị đến ngược hắn chứ?
"Tiểu Lưu, cho cậu năm phút, tra ra số điện thoại của Sở bí thư ở thành phố D!" Nói xong câu kia, Đàm Dật Trạch liền cúp điện thoại. Mà điện thoại di động của Tiêu Lưu lại truyền ra tiếng "Đô đô đô", khiến cho hắn không khỏi hoang mang
Tại sao, Đàm tham mưu trưởng muốn tìm Sở Đông Ly?
Mặc kệ là vì cái gì, Tiểu Lưu vẫn nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại di động của Sở Đông Ly
Bằng không, xem sắc mặt Đàm tham mưu trưởng hai ngày nay âm trầm như vậy, phỏng chừng nếu năm phút đồng hồ không cho đại nhân vật kia câu trả lời, chắc chắn Đàm tham mưu trưởng sẽ làm cho hắn sống dở chết dở
Rất nhanh, Tiểu Lưu liền đưa cho Đàm tham mưu trưởng thứ mà hắn cần
Mà nói tham mưu trưởng có được số điện thoại, liền gọi ngay cho Sở Đông Ly
Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến vật nhỏ. Hắn chỉ muốn mau chóng tìm cô trở về
"Đô đô đô..." Di động truyền đến tiếng chuông đợi, làm cho Đàm Dật Trạch thêm nóng nảy vài phần
Vật nhỏ, chờ anh!
"Uy, xin chào. Tôi là Sở Đông Ly, xin hỏi ngài là ai?" Dãy số này là số mà hắn chỉ cho những người quen biết, bình thường chỉ có người trong nhà cùng bạn thân có được
Cho nên khi nhìn đến số điện thoại lạ, hai mắt Sở Đông Ly híp lại một chút. Luồng khí lạnh bao quanh lặng yên xuất hiện
Chẳng qua mọi thứ được che chắn bởi gọng kính trắng kia của hắn
"Uy, Sở bí thư xin chào, tôi là Đàm Dật Trạch!" Nghe được trong điện thoại giọng nói chưa quen thuộc, hai mắt Đàm Dật Trạch theo bản năng híp lại
"Yêu, đây không phải là người đi làm nhiệm vụ mặc kệ sự sống chết của lão bà ở nhà, Đàm tham mưu trưởng sao? Như thế nào, có chuyện gì lại gọi điện thoại cho tôi?" Sở Đông Ly không lạnh không nhạt nói một câu, lại mang ý tứ vô cùng rõ ràng
Tuy rằng Cố Niệm Hề đã nói không muốn có người khác xen vào chuyện của cô
Nhưng vừa nghĩ tới tối hôm đó cô đứng ở bến xe bus, khóc lóc giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, Sở Đông Ly liền nuốt không trôi cục tức này
"Sở bí thư, tôi không hiểu anh đang nói gì? Cái gì mà đi làm nhiệm vụ, mặc kệ sự sống chết của lão bà ở nhà? Có phải Hề Hề xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Hỏi ra câu này, lồng ngực của Đàm Dật Trạch giống như bị ai đó bóp nghẹn
Nghe giọng nói của Sở Đông Ly, sẽ không phải vật nhỏ của hắn thật sự xảy ra chuyện gì rồi chứ?
"Yêu, hiện tại mới biết quan tâm, trước kia anh ở đâu?" Nghe được giọng nói tràn đầy lo lắng của Đàm Dật Trạch, môi của Sở Đông Ly khẽ nhếch
Chính là nụ cười như vậy, lại mang theo tia châm chọc mười phần
"Anh... Tôi hiện tại không muốn nói nhiều, anh nói cho tôi biết, Hề Hề đang ở chỗ nào!" Chỉ khi nhìn thấy vật nhỏ của hắn, hắn mới có thể an tâm
"Lão bà của anh ở chỗ nào, Đàm tham mưu trưởng muốn hỏi tôi, là có ý gì?" Trong điện thoại, ý tứ của Sở Đông Ly rõ ràng mang theo hàm ý không tốt
Đúng vậy, hắn hiện tại không nghĩ muốn nói cho Đàm Dật Trạch biết Cố Niệm Hề rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Hắn thật muốn nhìn, người đàn ông này có thể vì Cố Niệm Hề làm chuyện gì!
"..." Bị Sở Đông Ly nói một câu như vậy, Đàm Dật Trạch trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào mới tốt
Hoặc là phải nói, thật ra hiện tại Đàm Dật Trạch chỉ quan tâm đến vật nhỏ của hắn, những vấn đề khác hắn không thèm để ý. Bằng không, hắn sao có thể dễ dàng để cho Sở Đông Ly tự chế giễu mình?
"Nếu Đàm tham mưu trưởng không còn việc gì, tô còn có việc, cúp máy trước" Không đợi Đàm Dật Trạch kịp phản ứng, Sở Đông Ly đã tắt điện thoại
Mà lúc sau, khi Đàm Dật Trạch gọi điện cho hắn, hắn cũng không bắt máy!
Phẫn nộn vứt điện thoại di động trên giường lớn, Đàm Dật Trạch lại rơi vào suy nghĩ
Vật nhỏ...
Vật nhỏ, em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bởi vì quá tưởng niệm, Đàm Dật Trạch đột nhiên ôm lấy chăn đệm của bọn họ, đem vài thứ kia nên mũi của mình ngửi, muốn nhẹ nhàng ngửi một chút, ý đồ muốn tìm kiếm hơi thở quen thuộc của Đàm Dật Trạch
Cuốn chăn đệm, Đàm Dật Trạch đột nhiên phát hiện, ở dưới có thứ gì đó màu đen tuyền. Nhặt lên vừa thấy cánh hoa hồng đã khô héo
Lúc này hắn đột nhiên nhớ đến, lần trước lúc hắn chuẩn bị đi, Cố Niệm Hề đã cố ý xếp hoa hồng trên giường...
Nói như vậy, cánh hoa hồng này chính là từ ngày đó
Thật ra vật nhỏ của hắn rất yêu thích sạch sẽ. Mỗi lần thân thiết xong, nếu như không đi tắm rửa, cô sẽ không thoải mái, ngủ luôn cau mày
Nếu cô phát hiện ở dưới đệm còn cánh hoa hồng, chắc chắn đã sớm bị cô thu thập sạch sẽ. Như thế nào hiện tại vẫn còn ở đây?
Ga đệm vẫn tràn ngập mùi hoa hồng nồng đậm như trước. Mà hắn vẫn không tìm thấy nửa hơi thở của vật nhỏ đâu
Chẳng lẽ, lúc hắn rời đi, vật nhỏ liền không về chỗ này ngủ?
Lúc này, trong đầu Đàm Dật Trạch lại thoáng hiện ra một số hình ảnh. Đó là ngày đầu tiên hắn đi công tác, Cố Niệm Hề có gọi cho hắn
Chẳng lẽ, lúc đó vật nhỏ đã bị thương?
Nghĩ gọi điện cho hắn, muốn nói cho hắn hắn biết. Nhưng hắn lại dùng một câu "Anh bận" đuổi vật nhỏ đi
Chết tiệt, hắn rốt cuộc đã làm cái gì?
Rõ ràng là không muốn vật nhỏ bị người khác ức hiếp, nhưng người ức hiếp vật nhỏ thảm nhất lại là Đàm Dật Trạch hắn!
Hiện tại, hắn biết đi đâu tìm vật nhỏ?
Nghĩ lại, Đàm Dật Trạch mới phát hiện, nơi vật nhỏ của hắn có thể đến không nhiều
Đàm Dật Trạch liền mau chóng gọi điện thoại cho Tiểu Lưu
"Uy, Đàm tha mưu trưởng ngài lại có gì phân phó?" Khoảng cách lần trước Đàm tham mưu trưởng gọi cho Tiểu Lưu chính là mười phút trước
Sẽ không phải là hắn vừa mới mới tìm sai số điện thoại của Sở Đông Ly, nên bây giờ Đàm tham mưu trưởng gọi đến trách tội?
Nhưng hắn nhớ rõ, hắn vừa mới sợ chọc giận đại nhân vật kia, nên đã cẩn thận so lại số điện thoại rất kỹ. Nhưng bây giờ, là tình huống gì?
"Mau chóng tra cho tôi hiện tại Sở Đông Ly còn ở chỗ này hay không! Thuận tiện tra hành trình gần đây của hắn. Còn nữa, giúp tôi điều tra một người là Tô Du Du, ở bệnh viện XX, là bác sĩ khoa phụ sản, xem xem cô ấy gần đây ở chung một chỗ với người nào?"
Trừ bỏ hai người kia, Đàm Dật Trạch thật đúng không biết Cố Niệm Hề còn quen ai ở thành phố này
Cũng có thể, vật nhỏ đến tìm Đàm Dật Nam
Nhưng hắn biết, cô đã chia tay với Đàm Dật Nam, còn cùng Hoắc Tư Vũ trở mặt thành thù. Hiện tại cô sẽ không tùy ý rơi vào vũng bùn một lần nữa
Cho nên, Đàm Dật Nam là người đầu tiên hắn gạch bỏ!
"Cho cậu nửa tiếng, mau tìm đi!" Nói xong, Đàm Dật Trạch lại mau chóng cúp điện thoại
Tiểu Lưu ở bên kia mang một bộ mặt bất đắc dĩ
Trời ơi, Đàm tham mưu trưởng!
Ngài thật sự đem Tiểu Lưu tôi trở thành vạn năng sao!
Mặc dù trong lòng trăm ngàn lần không muốn, Tiểu Lưu cũng đành cầm điện thoại lên, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ Đàm tham mưu trưởng giao trong vòng nửa tiếng
Bằng không, người cuối cùng chịu khổ chỉ sợ chính là hắn!
Sở Đông Ly ở chỗ nào, chỉ cần gọi điện thoại đến sân bay điều tra một chút là có thể dễ dàng tìm ra. Mà nói cũng khéo, cô gái tên Tô Du Du kia vừa đúng cùng lão bà của Tiểu Lưu hắn làm chung một bệnh viện. Cho nên người hiểu biết cô gái kia, so với lão bà của Tiểu Lưu không ai hiểu hơn!
"Báo cáo Đàm tham mưu trưởng, Tô Du Du gần đây trừ bỏ Lăng nhị gia cùng tới lui một chỗ, mặt khác không còn người nào. Mà Sở bí thư bốn ngày trước đã lên máy bay trở về thành phố D. Cuối cùng trong lúc vô tình tôi còn biết đi cùng Sở bí thư còn có chị dâu!"
"Ba!" Nghe xong câu cuối của Tiểu Lưu, Đàm Dật Trạch quyết đoán ném điện thoại của mình xuống, đi đến ngăn tủ lấy vài bộ quần áo cùng hộ chiếu vội vã rời đi
Mà người bên kia điện thoại đang nghe được tiếng tút đơn điệu Tiểu Lưu cũng xem như biết lý do tại sao mấy ngày này Đàm tham mưu trưởng lại có bộ mặt cau có khó chịu như vậy
Thì ra là chị dâu của bọn họ đã chạy trốn!
Tuy rằng Đàm tham mưu trưởng mấy ngày này làm cho bọn hắn hoang mang lo sợ. Trong lòng Tiểu Lưu cũng ước gì chị dâu của bọn họ thay trời hành đạo, hung hăng chỉnh đốn Đàm tham mưu trưởng. Nhưng vừa nghĩ tới, nếu như chị dâu của bọn họ thật sự bỏ trốn cùng người khác, chẳng phải Đàm tham mưu trưởng của bọn họ càng trở nên đáng sợ hơn sao?
Đàm tham mưu trưởng cùng chị dâu kết hôn thời gian cũng không nhiều. Nhưng Tiểu Lưu phát hiện, từ lúc Đàm tham mưu trưởng của bọn họ cùng chị dâu ở một chỗ, nụ cười trên mặt thật sự nhiều hơn. Thậm chí ngay cả tính tình cũng dễ chịu hơn hẳn
Ngẫm lại, vì những tháng ngày an lành sau này của bọn họ, Tiểu Lưu thật tâm cầu nguyện, cầu nguyện chị dâu của bọn họ nhanh một chút trở lại bên người Đàm tham mưu trưởng!
___
Cùng lúc đó, tại thành phố D, một cô gái đứng ở trước cửa sổ, nhìn đám người bên ngoài nhốn nháo
Cô mặc một bộ váy ngủ bằng lụa đơn giản, trên vai còn tùy ý khoác một áo khoác. Nhìn kỹ có thể phát hiện ra tay của cô đang băng bó vắt qua cổ
Người này chính là Cố Niệm Hề, mấy ngày trước từ thành phố A trở về nhà
Nhìn mọi người quen thuộc, cảnh vật quen thuộc, Cố Niệm Hề phát hiện mọi thứ vốn không thay đổi, nhưng không biết tại sao cô lại cảm thấy không quen
Trước kia mặc kệ cô có thương tâm mất mác gì, chỉ cần đứng ở chỗ này, nhìn mọi thứ tâm tình sẽ tốt hơn
Nhưng hai ngày nay, cô trừ bỏ ăn cơm và tắm rửa, những thời gian khác đều đứng ở chỗ này, tại sao tâm tình của cô lại không bình tĩnh nổi?
Về phần điện thoại di động của cô, thật ra cô cũng mang về Đàm gia
Vốn định nói cho Đàm Dật Trạch biết, cô trở về thành phố D. Chính là đến nơi này Cố Niệm Hề mới phát hiện, cô quên mang sạc bin. Giằng co lâu như vậy, khi về đến nhà đã sớm bị hết bin. Hai ngày nay cô không có phương tiện, nên không thể đi ra ngoài mua sạc bin. Sau đó cô liền để điện thoại di động ở ngăn kéo
Trong lòng nghĩ, Đàm Dật Trạch có lẽ phải hai ngày nữa mới có thể về nhà!
Đợi đến lúc tay của cô đỡ, cô sẽ ra ngoài mua sạc bin trở về, khi đó vẫn còn kịp
Đàm Dật Trạch có như cô hiện tại, nghĩ đến cô sao?
Nghĩ vậy, tầm mắt của Cố Niệm Hề lại có một tầng sương mù...
"Đến, Hề Nhi. Đây là canh gà mẹ làm cho con, nhanh uống đi!" Ân Thư Kỳ bưng canh gà tiến vào, nhìn Cố Niệm Hề đang đứng thất thần ở cửa
Thật ra, Cố Niệm Hề hai ngày trước về nhà, bà đã phát hiện ra cô có điểm khác thường
Chính là ngại Cố Ấn Mẫn đều dính bên cạnh Cố Niệm Hề, bà cũng không muốn nói nhiều. Tính tình của Cố Ấn Mẫn, Ân Thư Kỳ là người rõ ràng nhất
Nếu ông ấy biết Cố Niệm Hề bị Đàm Dật Trạch ức hiếp, chỉ sợ ông ấy sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối hôn sự này!
"Mẹ, mẹ nói con xuống lấy là được, mang tận lên đây không sự bỏng tay sao?" Bị Ân Thư Kỳ làm gián đoạn, Cố Niệm Hề khôi phục tinh thần. Nhìn thấy Ân Thư Kỳ bưng canh gà trên tay, cô liền vội vàng đi đến
"Con đứa nhỏ này, bác sĩ không phải đã nói, cánh tay kia không được cử động sao? Nhanh lên, ngồi xuống đây. Mẹ giúp con ăn!" Bị Ân Thư Kỳ quát lớn, Cố Niệm Hề cũng ngoan ngoãn ngồi xuống
"Đến, thừa dịp còn nóng uống đi"
"Mẹ, cám ơn mẹ!"
"Nói cái gì vậy? Con là con của mẹ, mặc kệ như thế nào cũng là con của mẹ" Nói xong, Ân Thư Kỳ cầm lấy thìa, giúp Cố Niệm Hề ăn
Vốn Cố Niệm Hề có thể làm một số việc, nhưng Ân Thư Kỳ nói cái gì cũng không cho cô làm. Giống như là ăn canh gà lúc này
"Hề Nhi, có phải có tâm sự hay không?" Ăn xong canh gà, Ân Thư Kỳ thu dọn bát đũa, nhìn như lơ đãng hỏi một câu như vậy. Khiến cho cô có chút bối rối
"Mẹ, con nào có tâm sự gì!" Vấn đề của cô và Đàm Dật Trạch, vẫn là hai người tự giải quyết là tốt nhất. Người khác tham gia, sẽ chỉ thêm loạn mà thôi
"Thật không có tâm sự gì sao? Không cần quên, con là từ trong bụng mẹ đi ra! Con có chuyện gì, có thể dấu diếm mẹ được sao?"
Lúc trước, thật ra khi Cố Niệm Hề cầm hộ khẩu chuẩn bị rời nhà trốn đi, Ân Thơ Kỳ cũng biết đến. Sở dĩ bà nhắm mắt không để ý, còn cố tình nói Cố Ấn Mẫn cùng bà đi ra ngoài, đơn giản chỉ hy vọng con gái bảo bối của bà không cần tiếp tục vì tình khổ sở
Ân Thư Kỳ kéo cô đến trên giường ngồi xuống: "Nói một chút đi, có phải giận dỗi với tiểu tử Dật Trạch kia hay không?"
"Mẹ, bọn con..." Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cô vẫn không biết bắt đầu từ đâu
"Thật ra ngày đó con trở về, mẹ liền đoán ra được con cùng nó xảy ra chuyện. Hề Nhi, vợ chồng ở chung không đơn giản giống như lúc yêu nhau. Lúc yêu nhau, hai người đều coi nhau có rất nhiều ưu điểm. Nhưng khi làm vợ chồng rồi, lúc đó khuyết điểm mới lộ! Cuộc sống vợ chồng cũng cần phải vun đắp đúng lúc, bằng không sẽ không tươi đẹp như đóa hoa. Nếu như quá sớm sẽ không nở rộ! Có thể nói, con còn quá nhỏ nên không hiểu. Nhưng đợi sau này con trưởng thành, sẽ từ từ hiểu hết được!" Nhìn bộ dáng của Cố Niệm Hề, Ân Thư Kỳ thẳng thắn mở miệng
"Được rồi, con nếu không muốn nghĩ lại chuyện trước kia thì đừng nghĩ đến. Con hiện tại bị thương, phải nghỉ ngơi thật tốt. Buổi chiều mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện thay thuốc, làm kiểm tra một chút! Hiện tại mẹ còn có một chút việc cần giải quyết!"
Thấy Cố Niệm Hề cúi đầu, Ân Thư Kỳ cũng không muốn nhiều lời. Giúp Cố Niệm Hề nằm xuống, đắp chăn cho cô, nhìn cô nhắm mắt, sau đó Ân Thư Kỳ mới rời đi
Mà Cố Niệm Hề thấy Ân Thư Kỳ rời đi, lặng yên mở ra hai tròng mắt
Cuộc sống vợ chồng, cần phải vun đắp đúng lúc. Bằng không sẽ không tươi đẹp như đóa hoa. Nếu như quá sớm sẽ không nở rộ
Đàm Dật Trạch em muốn vun đắp hôn nhân của chúng ta, còn anh thì sao?
Anh có chung ý tưởng với em hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...