Đám người Hứa Liêm kia, cả người đều run lên, trong lòng tự nhủ đây không phải là khen ngài đâu ạ! Nhưng rồi, bọn họ nhìn nhìn lại thân thể nho nhỏ của mình, rốt cuộc cũng không dám nói ra câu này.
Bọn họ mặc dù là cũng có chút thân thủ, nhưng dù sao cũng vẫn là đại thiếu gia quen với cuộc sống được nuông chiều từ nhỏ...!Ừ, tốt hơn vẫn là, đã biết rõ trong núi có hổ rồi thì không nên tiếp tục cứ đi lên núi nữa
Mục Vũ Phi lấy một chút đá lạnh, dùng chiếc khăn ướt bao xung quanh, sau đó trực tiếp chụp lên trên khuôn mặt của người đàn ông kia.
"Bốp" một tiếng! chỉ loáng một cái, trong nháy mắt, người đàn ông kia liền tỉnh rượu ngay.
Anh ta bụm mặt rồi tru lên một tiếng, giống như tiếng lợn bị chọc tiết vậy.
Anh ta ngồi vọt dậy, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt liền chăm chú vào trên người Vũ Thiên.
"Ông chú nhà anh chứ (câu chửi), Vũ Thiên! Lão tử bị người ta đánh, vậy mà anh cũng không biết đường giúp một tay! Anh nghĩ rằng tôi là người vẫn còn trai tráng có tài năng hơn người hay sao? Anh nói đi, nói đi..
nói xem có phải là anh đã ghen tị với tôi rằng, con người
.