Âu Văn Phú uể oải ngồi dựa vào ở trên ghế so pha buồn bực uống rượu, vẻ mặt rất là u buồn.
Anh đốt một điếu thuốc lá, hung hăng rít một hơi, rồi sau đó thở dài nói: "Con người trên Trái đất này thực quá nguy hiểm, tôi ngẫm ra, mình vẫn nên trở lại sao Hỏa thì tốt hơn."
Xuân Nguyệt nhíu mày, "Tôi cũng là người rất nguy hiểm sao?"
"Em chính là người nguy hiểm nhất!" Âu Văn Phú nghiến răng, nói vẻ tức giận bất bình.
Mặc kệ anh đi mà.
Xuân Nguyệt liền bị hành động lẫn tính nết trẻ con của Âu Văn Phú chọc cười, cô cung cấp cho anh ăn, cung cấp cho anh uống.
Cô lại không có dự định dùng anh làm lương thực dự trữ đợi thời điểm mừng năm mới ăn luôn.
Cô như vậy mà cũng coi như rất nguy hiểm hay sao? Xuân Nguyệt bất đắc dĩ rót cho mình một ly rượu đỏ, nhưng mà vừa cầm lấy thì đã bị Âu Văn Phú đoạt đi mất.
Âu Văn Phú vuốt ve mái tóc của cô, nói vẻ mất hứng: "Em vẫn còn có bộ dáng của một thiếu nhi như vậy, ăn mặc đã thành như vậy, lại còn uống rượu thì thành ra thể thống gì nữa đây!"
Xuân Nguyệt thực sự cảm thấy Âu Văn Phú còn lắm điều hơn so với chính cha của mình! Cô cũng túm lấy cái cốc của Âu Văn Phú, cũng nói vẻ không cao hứng: "Tôi tháy anh cũng đã uống không ít rượu rồi, đi đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi một chút đi."
Âu Văn Phú trong lòng bị đè nén, nhưng mà lại không biết phát tiết ra với ai, đành phải ghé vào đầu vai Xuân Nguyệt, chơi xấu nói: "Tôi say rồi, đi không nổi nữa đâu."
Xuân Nguyệt dìu Âu Văn Phú đến phòng làm việc của bản thân mình để cho anh nằm ngủ ở phòng trong, Tiếp sau đó cô liền ngồi ở trước bàn làm việc xử lý một chút công việc.
Âu Văn Phú đánh giá cảnh vật chung quanh.
Cả căn phòng lẫn đồ vật trong đó đều được thiết hai màu đen trắng, không giống một chút nào với phòng làm việc của một cô gái, mà mạnh mẽ vang dội giống như là nơi làm việc của cánh mày râu hơn.
Chỉ có điểm khác là, trên drap giường anh đang nằm vẫn còn mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn đầy dẫy hơi thở của anh, tâm tình của Âu Văn Phú liền từ từ bình ổn trở lại.
Anh hồi tưởng lại sự qua lại giữa mình và Xuân Nguyệt, có chút tự giễu dùng bàn tay che đôi mắt lại.
Anh quả thật có đôi khi tính khí hơi trẻ con một chút, Nhưng chỉ tại mới đầu Xuân Nguyệt đã làm cho mình bị lúng túng khó xử.
Thế nhưng mà ở trong cuộc sống ở chung với nhau, Xuân Nguyệt lại chăm sóc đối với khá là cẩn thận.
Bất kể khi nào anh trở về nhà, chỉ cần Xuân Nguyệt ở nhà là anh có thể ăn được đồ ăn nóng hôi hổi, hương vị ngon miệng.
Trong tủ quần áo cũng bày đầy quần áo các loại đắt tiền mà cô mua cho anh, mỗi một bộ đều đã được cắt bỏ nhãn, cũng rất hợp thời trang.
Âu Văn Phú giấu diếm đối với Xuân Nguyệt sâu vô cùng.
Nhưng trái ngược với anh, Xuân Nguyệt đối xử chăm sóc đối với anh lại cực kỳ chu toàn làm cho anh cảm thấy xấu hổ Vì dù sao Xuân Nguyệt cũng chỉ là một cô gái nhỏ còn trẻ mới hai mươi tuổi.
Thế nhưng mỗi khi đối với anh đều phải bận tâm đến thân phận lẫn thể diện của anh.
Âu Văn Phú không phải là không hiểu rõ điều này, kỳ thực Xuân Nguyệt bởi vì tự ti với thân phận của chính mình, tận lực không làm quấy rầy cuộc sống của anh.
Cô muốn tránh làm cho anh bị những ảnh hưởng không cần thiết, để cho ngày sau khi anh rời đi sẽ tạo thành là một người không lương thiện.
So với sự dịu dàng và chung chung của cô, anh thực sự quá hèn hạ.
Ngay tại thời điểm Âu Văn Phú đang hối hận không thôi, thì ngoài cửa sổ vang lên nhiều tiếng sấm rền.
Âm thanh âm lớn chấn động khiến lỗ tai người ta bị phát đau.
Cánh cửa gian phòng bị đẩy ra, Xuân Nguyệt chỉ vài bước liền nhảy lên giường, ôm lấy chăn liền bắt đầu run rẩy.
Âu Văn Phú xoay người lại muốn xem xem cô đến cùng là bị làm sao.
Nhưng mà Xuân Nguyệt lại níu chặt lấy phía sau lưng quần áo của anh, cổ họng khàn khàn, nói: "Anh đừng có quay lại, cứ để cho tôi ngồi yên như vậy ở đây một hồi là tốt rồi.
Âu Văn Phú bất động, lẳng lặng yên tĩnh cảm nhận được thân mình của Xuân Nguyệt đang run run, cùng với gò má non mềm đang ghé sát phía sau lưng của bản thân.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm vang lên từng hồi từng hồi, mỗi một lần sấm sét nổ vang dội đều làm cho thân thể của Xuân Nguyệt càng thêm run rẩy.
Âu Văn Phú có chút đau lòng xoay người lại, ôm lấy cả người Xuân Nguyệt và chăn vào trong ngực.
Anh kéo chăn để cho đầu của Xuân Nguyệt lộ ra ở bên ngoài, nói vẻ có chút buồn cười: "Đã lớn đùng như thế này rồi, vậy mà lại sợ sét đánh như thế."
Theo lời của Âu Văn Phú, lại một hồi tiếng sấm vang lên.
Xuân Nguyệt kêu lên một tiếng ai oán, sau đó vùi đầu vào chỗ hõm cổ của anh.
Thân thể Xuân Nguyệt tỏa ra hương thơm, nhất thời tràn ngập khắp xoang mũi Âu Văn Phú..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...