"Nếu như mang thai con trai thì tốt rồi, " Mục Vũ Phi hạ biểu cảm mềm mỏng, nhàn nhạt nói, "Nhớ năm đó thời điểm tôi mang thai, người trong nhà đều ngóng trông chỉ là một đứa trẻ, không nghĩ tới lại là hai đứa.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, nghĩ mà vẫn còn sợ.
Nếu như tôi mà sinh ra cô gái, ông nội nhà tôi lại còn không đánh gãy đùi tôi ấy chứ? Lý Ngọc Nhiêu sắc mặt cứng đờ, nhưng lại lập tức khôi phục lại vẻ tươi cười, Cô ta nhẹ nhàng nói: "Đúng rồi đấy! Nhưng mà tiên sinh đoán số mạng đã nói, tôi mang thai lần này tất nhiên là thai con trai rồi!"
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi! Ai dà, không có chỗ nào giống với tôi hết.
Tôi về nhà lần này, mọi người trong nhà đều chất vấn thân phận đứa nhỏ.
Nói khó nghe một chút, chính là ép buộc đưa đứa nhỏ đi để xét nghiệm DNA… Thực sự, cũng là do cô tốt số cả!" Mục Vũ Phi lắc đầu thở dài.
Lý Ngọc Nhiêu nghe không phải là không hiểu ý của Mục Vũ Phi.
Nhưng mà chuyện bí mật này cô ta phải một mực giấu kín, trước sau đều không tin người bên ngoài sẽ biết được chuyện này! Lý Ngọc Nhiêu nhìn Mục Vũ Phi vẻ đe dọa, mà Mục Vũ Phi cũng nói cười ríu rít nhìn lại cô ta, nhìn mãi cho đến khi cảm thấy da đầu Lý Ngọc Nhiêu run lên.
Cuối cùng, chung quy Lý Ngọc Nhiêu vẫn là bị thua, nói một tiếng cáo từ, sau đó liền chạy trối chết.
"Xem bộ dạng này, cái thai trong bụng quả thật vẫn là có điều khó hiểu.
Cậu làm sao mà biết được vậy?" Bạch Hiểu Hiểu hất hất cằm nhìn Mục Vũ Phi vẻ khó hiểu.
"Tớ biết cái gì kia? Tớ chẳng biết cái gì hết cả!" Mục Vũ Phi hướng về phía Bạch Hiểu Hiểu nhe răng.
Mục Vũ Phi vốn dĩ chỉ là chọc phá Lý Ngọc Nhiêu mà thôi.
Nếu như đứa nhỏ trong bụng mà không phải của họ Tang, người khác sẽ biết được sao? Như vậy chuyện này đâu phải là chuyện đùa giỡn chứ sao.
Mục Vũ Phi đã nghĩ chỉ muốn kích thích kích động Lý Ngọc Nhiêu một chút, không nghĩ tới liền lôi kéo ra được một bí mật động trời lớn như vậy.
Xem ra cô phải nên ngẫm nghĩ lại một chút, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ rồi.
Lý Ngọc Nhiêu hoặc là hướng cô chịu thua, hoặc là liền bịt kín miệng của cô lại.
Bất quá khả năng bịt miệng của cô là quá thấp, cô ta không có năng lực kia.
Còn nói như chịu thua, có thể nói Lý Ngọc Nhiêu cũng không muốn như vậy.
Vốn dĩ là Mục Vũ Phi cũng không biết cái gì hết.
"Cậu đúng là học xấu!" Bạch Hiểu Hiểu đau lòng nhức óc.
"Thôi đi, bị cậu nói như vậy tớ thật sự là có chút không chịu nổi đâu! Cái vị trí này của tớ, tớ cần phải dè dặt cẩn trọng một chút, còn để sống nữa đó.
Chờ cậu được gả tiến vào nhà họ Dương mà xem, cũng không nhất định là sẽ tốt hơn tớ ở chỗ nào đâu.
Tớ đang chờ đến ngày nào đó liền trả lại lời nói này để cho cậu đó!" Mục Vũ Phi nhíu mày nói, vẻ khinh thường.
Bất quá chuyện này có thể là rất lớn, nhưng cũng có thể là rất nhỏ.
Mục Vũ Phi trước tiên chạy đến nhà họ Vũ nói tin tức này cho Vũ Thiên nghe.
Thêm nhiều hơn một người biết chuyện này, vẫn luôn tốt hơn.
Cô cũng không thiếu của Lý Ngọc Nhiêu cái gì.
Ngộ nhỡ cơn giận của Lý Ngọc Nhiêu có bốc lên từ trong tim, thì chuyện từ gan sinh ra, sẽ ra tay để diệt cô.
Lúc ấy Mục Vũ Phi cô có bị chết như thế nào thì người khác đều không hề hay biết.
Vũ Thiên nghe xong liền trầm tư nửa khắc.
Trong tay anh lúc này đã nắm được một cái chuôi dao của Vương Doãn Đức rồi.
Lý Ngọc Nhiêu kia vừa đúng chính là một cái cớ.
Bất kể như thế nào, chuyện của Lý Ngọc Nhiêu phát sinh ra nhất định là có liên quan đến Vương Doãn Đức.
"Anh nhìn xem, em thật tốt, cũng không có một chút ý tứ nào muốn vượt tường nhé, vẫn con nguyên trạng như trước!" Mục Vũ Phi đắc ý dương dương tự khen bản thân.
Vũ Thiên liếc xéo nhìn Mục Vũ Phi một cái, lạnh lùng nói: "Nếu như em mà vượt tường, anh sẽ liền tự tay giết chết em ngay!"
Mục Vũ Phi xù lông rồi! Nói khen cô một câu thì sẽ chết sao? Nó sẽ lấy mạng của anh sao? Bất quá xét thấy bản thân mình vừa mới đắc tội với đức ông chồng xong, Mục Vũ Phi biết bây giờ vẫn còn chưa phải là thời điểm để mình lật bàn, chỉ có thể phẫn nộ đi tìm hai đứa con để chơi đùa.
Ông cụ Mục và ông cụ Vũ mặc dù là quan hệ địch ta.
Nhưng mà một khi đề cập đến chuyện đặt tên cho đứa nhỏ, liền biến thành chiến hữu hợp tác tám năm kháng chiến cứu nước rồi.
Bọn họ gần như là mỗi ngày đều lật giờ tự điển để tra tìm, xem xem rốt cuộc đặt tên cho hai đứa trẻ kia là gì thì sẽ tốt hơn, Ông cụ Mục cảm thấy, còn không bằng cùng nhà họ Mục của bọn họ.
Nhà họ Vũ kia rất xảo quyệt.
Đến tìm cái tên cũng khó khăn, đến mức thiếu chút nữa ông cụ Vũ bị phạm vào cao huyết áp.
Bất quá cuối cùng người của hai nhà thương lượng quyết định, anh trai Bảo Bảo thì được đặt tên là Vũ Diệc Hào, em trai Bối Bối thì được đặt tên là Vũ Diệc Liệt.
Lúc đó khóe miệng của Mục Vũ Phi liền co rút lại! Thế này chẳng lẽ là hai Lão Ngoan Đồng này đã xem phim “Bốn anh em đuổi nhau” rồi hay sao? Bất quá Mục Vũ Phi cũng không có lá gan lớn để đến hỏi hai ông cụ.
Hiện tại ở tại nhà họ Mục, Mục Vũ Phi thuộc loại người người kêu đánh, đến ngay cả mọi người trong nhà họ Vũ cũng không bảo đảm được cho cô.
Thôi, hi vọng bọn nhỏ về sau khi đi học thì sẽ không bị ngườita cười nhạo là tốt rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...