Âu Văn Phú vài ngày trước được một đám bạn bè kéo đi vui đến tụ hội ở Nhạc Di, lúc cuộc rượu giải tán, sau đó Âu Văn Phú thấy Xuân Nguyệt ngồi ở một góc đại sảnh lặng yên tự rót rượu, tự uống, bộ dáng cô đơn không chịu nổi.
Âu Văn Phú lập tức đã bị khí chất trong trẻo, lạnh lùng hấp dẫn ánh mắt.
Anh không nén nhịn không được liền đến an vị ở bên cạnh cô.
"Cô còn tuổi nhỏ tại sao lại đi trang điểm đậm như vậy làm gì?" Âu Văn Phú túm lấy ly rượu trong tay của Xuân Nguyệt, @MeBau*[email protected]@ uống một hơi cạn sạch số rượu ở trong cốc.
Xuân Nguyệt mắt say lờ đờ mông lung nhìn lại anh, có chút bất mãn muốn cướp lại ly rượu.
Âu Văn Phú vừa giơ tay ra, liền chỉ thấy Xuân Nguyệt trực tiếp ghé vào ở trên ngực của anh.
Cái miệng Xuân Nguyệt bẹp một cái, trực tiếp cầm lấy chai rượu hồng ở trên bàn lên uống vào.
Âu Văn Phú lại đoạt đi chai rượu hồng ở trong tay Xuân Nguyệt, Xuân Nguyệt trực tiếp liền nổi nóng, "Anh muốn làm cái gì? Anh cho là bộ dạng của anh soái ca như vậy thì anh chính là siêu nhân sao, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), có thể tùy tiện ức hiếp người khác hay sao?"
Âu Văn Phú bị Xuân Nguyệt nói giỡn như vậy, có chút hăng hái đánh giá lại cô.
Ngũ quan của cô thật tinh xảo, dáng người cũng rất nhỏ bé, thoạt nhìn tuổi chưa phải là lớn tuổi, chỉ là lớp trang điểm của cô đậm quá mức quá phô trương.
Âu Văn Phú tùy tay cầm lấy tờ khăn giấy trên bàn chà lau đôi môi đỏ tươi của cô, lau mãi cho đến khi đôi môi trắng hồng ra mới chịu ngừng tay.
Xuân Nguyệt bị động tác thô lỗ này của anh làm cho bị đau, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn tránh phải tránh trái oa oa kêu to.
Âu Văn Phú lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái không điệu bộ như vậy, nhất thời liền cảm thấy hứng thú.
Anh từng chút từng chút lau hết lớp trang điểm đậm của cô,
.