Trên xe, hai mẹ con mới biết được, sáng nay rất nguy hiểm, bây giờ người vẫn đang trong phòng cấp cứu.
Cả đoạn đường, trong xe rất im lặng, chỉ có Cố Thanh Tranh là vẫn luôn kiềm nén.
Người phụ nữ này mà không buông tay ra nữa thì tay cô sẽ gãy mất.
Nếu không phải thấy bà ấy thật sự lo lắng, lo lắng cho sự an nguy của con dâu, lại là mẹ của nguyên chủ, nếu không thì Cố Thanh Tranh đã sớm rút tay về rồi.
Ngay lúc này, cô không muốn nhịn nữa, lên tiếng:
"Mẹ, tay con đau.
"
Bà Cố nghe con gái nói tay đau, lúc này mới phát hiện ra tay mình đang nắm chặt lấy tay con gái, vội vàng buông tay ra.
Nhìn thấy mu bàn tay con gái hằn lên dấu tay màu tím, bà ấy có chút lúng túng.
"Cái đó! Tiểu Tranh, mẹ thật sự là quá lo lắng cho chị dâu con, không chú ý, hay là để mẹ xoa cho con nhé.
"
"Không cần đâu ạ.
"
Cố Thanh Tranh không quen với việc tiếp xúc gần gũi với bất kỳ ai, càng không cần phải nói đến việc để người khác xoa tay cho mình.
Lần này đến quân khu để chăm sóc sản phụ là do Cố Hạo Hiên và người nhà bàn bạc, mục đích chính là để cô ra ngoài giải khuây, nếu có thể thì tìm một tấm chồng ở đây cũng được.
Nhưng người nhà họ Cố đâu biết, Cố Thanh Tranh cần được giải khuây đã đi rồi, ngay vào cái đêm mà vị hôn phu của cô ấy hủy hôn.
Hiện tại tiếp quản thân xác này chính là Cố Thanh Tranh đến từ thời cổ đại, Cố Thanh Tranh cũng thấy bất lực.
Những người đàn ông trong Cố gia đều tử trận sa trường, để ổn định tinh thần quân đội, người em trai mười bốn tuổi của cô phải ra chiến trường, Cố Thanh Tranh mười sáu tuổi đã tự mình quyết định, giả nam trang thay em trai ra trận.
Mười năm, ròng rã chinh chiến mười năm, vất vả lắm mới hồi kinh, trên đường từ tiệc trong cung về phủ, cô chưa kịp về đến nơi thì đã đến đây rồi.
Cái gì mà cô vì bị hủy hôn nên tính tình thay đổi, rõ ràng là đã thay người rồi còn gì?
Trong lúc đang suy nghĩ, Giang Dật Thần lên tiếng:
"Bác gái, đến rồi ạ, cháu đưa hai người lên trước.
"
Bên ngoài phòng sinh, Giang Dật Thần nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của doanh trưởng Cố, một người đàn ông xương máu thế mà lúc này lại bất lực như một đứa trẻ.
"Mẹ, vợ con sẽ không sao chứ?"
Bà Cố nhìn thấy dáng vẻ sa sút của con trai, cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ biết gật đầu đồng tình.
"Con dâu mẹ sẽ gặp hên, sẽ không sao đâu.
"
Tất cả mọi người ở bên ngoài phòng sinh đều đang nơm nớp lo sợ chờ đợi, chỉ có Cố Thanh Tranh là có vẻ lạnh lùng.
Là người đã từng trải qua sống chết, cô có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...