Quân Hôn Này Chúng Ta Cùng Vun Đắp
Anh Quang Minh ra lệnh cho cấp dưới dẫn giải ba người họ ra xe và tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều thở phào nhẹ nhõm vì mọi việc cũng đã được giải quyết ổn thỏa,kẻ có tội thì sẽ nhận được hình phạt thích đáng của pháp luật còn Ngọc Lam mặc dù cô chịu nhiều ấm ức vì bị ba mẹ đối xử thiên vị nhưng dù gì đó cũng là ba mẹ ruột của cô nên khi nhìn thấy ba mẹ bị giải đi bất giác nước mắt cũng rơi xuống thương cảm và Minh Lãm đã nhìn ra tâm tư này của vợ nên nắm tay cô nói:
- Pháp luật rất công chính và liêm minh nên sẽ xử đúng người đúng tội anh nghĩ có lẽ ba mẹ em cũng là vì quá thương và nuông chiều Ngọc Lan nên mới trở thành đồng phạm cất giữ tài sản phi pháp em đừng quá đau lòng.
Ngọc Lam biết anh để tâm an ủi cô nhưng nay là ngày vui chúc mừng anh được thăng chức cô không muốn anh bị ảnh hưởng nên nói:
- Em hiểu mà thôi chúng ta đi vào đừng để mọi người phải đợi lâu.
Trong suốt buổi tiệc diễn ra tất cả mọi người đều ăn uống no say đến khoảng hai giờ chiều thì khách khứa cũng đã về hết nên Ngọc Lam cùng với bác Hà dọn dẹp bàn ghế bát đĩa,mãi đến bốn giờ thì mọi việc cũng hoàn tất bác Hà nói với Ngọc Lam:
- Hôm nay, bác nhìn thấy tình cảm của Minh Lãm và mẹ của cậu ấy dành cho con là bác yên lòng rồi thôi bác về.
Ngọc Lam không lỡ để bác Hà rời đi vì bác chẳng khác nào là người mẹ thứ hai của cô mặc dù bác không có công sinh ra cô nhưng công bác dạy bảo cô lên người là rất lớn nên cô đã có một quyết định táo bạo cầm tay bác đi vào phòng khách có mẹ và Minh Lãm đang ngồi:
- Thưa mẹ và anh con có việc quan trọng muốn nói ạ.
Mẹ thấy bác Hà đứng sau lưng Ngọc Lam thì nói:
- Con muốn nói gì thì hãy để bác Hà ngồi xuống ghế đã chứ ai lại để bác đứng thế kia.
Cơ mặt của Ngọc Lam giãn ra cười hì nhí nhảnh để bác Hà ngồi vào ghế rồi giọng hơi ấp úng nói:
- Dạ thưa mẹ và anh con muốn xin mẹ có thể để bác Hà ở lại nhà chúng ta không ạ? Tại bác Hà là người rất quan trọng với con mà hiện tại ba mẹ của con cũng đã bị bắt bác ấy lại không có anh em họ hàng gì với cả chuyện giấy đăng kí kết hôn đổi tên cũng có công rất lớn của bác Hà nữa mà bác Hà cũng tầm tuổi với mẹ như vậy mẹ sẽ có thêm bạn tâm sự và con sẽ cố gắng làm việc để không ảnh hưởng đến gia đình mình đâu ạ.
Mẹ vời Ngọc Lam qua bên chỗ mẹ ra hiệu cho cô cúi xuống rồi mẹ chỉ tay lên trán của cô con dâu đầy cưng chiều nói:
- Cha bố cô, có vậy thôi mà ấp a ấp úng con và bác Hà của con là người có công lớn khi giải quyết được vấn đề giấy đăng kí kết hôn với Minh Lãm khi bị chị gái Ngọc Lan bắt thóp nên con muốn gì mẹ cũng sẽ cho và tất nhiên bác Hà của con ở đây mẹ sẽ đồng ý vì nói thật lòng mẹ cũng lo lắng sau này khi Minh Lãm trở về đơn vị một mình con chăm sóc mẹ rồi quán xuyến tất cả mọi việc to nhỏ trong nhà mẹ đau lòng lắm nhưng lại không giúp gì được may mà có bác Hà ở lại đây thì mẹ cũng nhẹ lòng.
Chị Hà cứ ở lại đây với chúng tôi và hai chúng ta xem nhau như chị em gái luôn vì tôi tin những gì Ngọc Lam kể về chị khi chị dạy bảo con bé thì tôi tin chị là người tốt và biết đâu được sau đợt phép này của Minh Lãm thì Ngọc Lam có tin vui khi ấy tôi sẽ là bà nội còn chị sẽ trở thành bà ngoại như vậy là đại gia đình ta hạnh phúc rồi.
Ở đời mỗi người chúng ta không ai biết được tương lai của mình sẽ ra sao nhưng ở hiện tại chúng ta hãy sống hết mình với đam mê, làm việc nghiêm túc và cư xử với mọi người xung quanh hòa đồng không gây thì chuốc oán thì chắc chắn cuộc sống của bạn sẽ thuận buồm xuôi gió như bác Hà cả một đời chỉ đi làm giúp việc nhưng lại thương yêu dạy dỗ Ngọc Lam những điều hay lẽ phải nên khi Ngọc Lam có cuộc sống tốt cô sẽ không quên ơn bác và bác đã trở thàn một thành viên quan trọng của gia đình cô.
Chín tháng sau.
Ngoài cửa phòng sanh của bệnh viện huyện có Minh Lãm,mẹ anh và bác Hà đều đang rất lo lắng đứng ngồi không yên cho Ngọc Lam vì cô sắp sinh khi tiếng hét của cô vang lên thật to và dài cũng là lúc có tiếng khóc của trẻ sơ sinh chào đời, khoảng nửa giờ đồng hồ sau khi Ngọc Lam sinh xong thì có hai nữ y tá bế ra hai đứa trẻ đỏ hỏn gọi:
- Ai là người nhà của sản phụ Ngọc Lam mau đến nhận con này.
Bác Hà thì đẩy xe cho mẹ còn Minh Lãm cũng nhanh chân tiến đến không nhìn hai con mà vội hỏi:
- Vợ tôi đâu bác sĩ,cô ấy có ổn không?
Hai cô y tá thấy Minh Lãm mặc quân phục thì cũng nể anh vài phần trả lời:
- Vợ của đồng chí rất giỏi khi sanh thường ra hai đứa nhỏ một trai một gái rất đáng yêu này nhưng cô ấy đã bị mất sức nhiều và còn phải để bác sĩ xử lí vết khâu nữa nên đồng chí hãy nhận hai con một trai một gái trước rồi lát chúng tôi sẽ đẩy vợ của đồng chí về phòng.
Khoảng hơn một giờ sau thì Ngọc Lam được đẩy về phòng bệnh nghỉ ngơi Minh Lãm mặc kệ hai đứa nhỏ để cho mẹ và bác Hà chăm.
sóc còn anh đi đến bên giường cúi xuống hôn lên trán của vợ rồi đưa tay sờ lên gò má của Ngọc Lam nói:
- Cám ơn em đã sanh cho anh đứa nhỏ kháu khỉnh, em vất vả quá rồi để anh làm đơn xin cấp trên cho nghỉ một tháng để ở nhà chăm vợ.
Ngọc Lam ánh mắt thâm tình nhìn anh giọng còn yếu ớt cất lên:
- Tuy làm vợ của một quân nhân rất thiệt thòi khi thường không có chồng ở bên nhưng chỉ cần anh luôn yêu thương em và các con là đủ rồi mà anh thấy hai con của chúng ta như thế nào?
Minh Lãm mặt hơi nhăn nhó nói:
- Chúng nhỏ xíu đỏ hỏn mà da lại còn nhăn nheo xấu lắm anh vẫn là thích ở bên chăm sóc em hơn cứ để hai đứa cho bà nội bà ngoại lo,em vừa sinh xong còn mệt mau nhắm mắt vào nghỉ ngơi mọi việc ở đây đã có anh lo rồi.
Vợ ơi! Anh yêu em nhiều lắm.
Ngọc Lam nắm chặt tay anh áp lên má của mình cảm động thốt ra lời chân tình:
- Anh Minh Lãm em cũng yêu anh.
…
Đôi lời của tác giả:
Đây sẽ là chương cuối của bộ truyện:" Quân hôn này,chúng ta cùng vun đắp " mặc dù mình không am hiểu gì nhiều về quân đội và mình chỉ tìm hiểu trên Google vì vậy có thể sẽ có một vài tình tiết trong truyện là hư cấu của mình thôi nên bạn đọc trong ngành vui lòng thông cảm cho mình nha.
Cám ơn tất cả bạn đọc đã ủng hộ mình mến chúc mọi người luôn khỏe mạnh,bình an và đạt thật nhiều thuận lợi trong công việc của mình nhé.
Bạn đọc nhớ ấn theo dõi mình để khi mình viết truyện mới bạn đọc ủng hộ mình tiếp nha.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...