Quân Hôn Mật Sủng Năm 70 Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Nếu là người khác thì còn nói được đôi câu, chứ tính Lưu Dã Cúc khó gần lắm, có nói thế nào đi nữa cũng bằng thừa.
Có nghe được thì cũng chỉ nghĩ là bà ta đang hãm hại cô ta thôi.
Bao nhiêu năm trôi qua, Lưu Dã Cúc vì chuyện liên tiếp sinh hai đứa con gái mà tính tình ngày càng trở nên chua ngoa, bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng đều cho là người ta đang nói xấu sau lưng mình.
Thậm chí đi tiểu tiện mà không rủ cô ta, cô ta cũng có thể nghĩ là do cô ta không đẻ được con trai nên mới không rủ.
Tính cách như vậy sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện.
Nhìn Ngụy Thục Hương ngày thường ít nói, nhưng khi bà ta đã có nói thì không ai cãi lại được.
Lưu Dã Cúc nghĩ ngợi hồi lâu, đầu óc bỗng dưng ù đi, lúc này mới nhận ra Ngụy Thục Hương đang gài bẫy cô ta.
Rõ ràng đang nói chuyện của nhà bác cả, bà ta lại cố tình lôi ông bà nội vào, đúng là muốn hại chết cô ta mà!
Nhìn dáng vẻ cố chấp của Lưu Dã Cúc, Ngụy Thục Hương, Hứa Lan và Khương Vân Uyển đều hiểu rằng cô ta chưa hề nhận ra vấn đề của bản thân.
Hứa Lan bèn giảng giải cho cô ta: "Em nói chị gắp thức ăn cho Vân Uyển là cô lập em, chị là chị dâu cả, em ấy là con dâu mới về, chị quan tâm em ấy một chút là chuyện đương nhiên.
Em còn nhớ lần trước em bị đau bụng kinh, chị pha nước gừng cho em, em lại nói chị khinh thường vì em không sinh được con trai không?".
Những chuyện như vậy xảy ra nhan nhản, cô ta còn dám lo chuyện bao đồng nữa sao.
Lưu Dã Cúc dựng lông mày: "Đây là hai chuyện khác nhau!".
Mẹ chồng nàng dâu nhà bác cả thật quá đáng, thấy cô ta miệng lưỡi vụng về, đầu óc không được thông minh, lại hiền lành chất phác nên bắt nạt cô ta.
Chuyện từ đời nào rồi mà cũng lôi ra nói, loại người gì vậy chứ?
Khương Vân Uyển và Hứa Lan nhìn nhau, bất đắc dĩ mím môi.
Kiếp trước cô chỉ mải mê nghĩ cách rời khỏi cái nhà này, thật sự chưa từng chủ động để ý đến Lưu Dã Cúc.
Đến lúc này cô mới nhận ra, đầu óc Lưu Dã Cúc còn cứng hơn cả đá, cô ta chỉ tin vào lý lẽ của bản thân, căn bản không nghe lọt tai lời người khác nói, cũng chẳng bận tâm đến người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...