Quân Hôn Mật Sủng Năm 70 Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Khương Vân Uyển chậm rãi ăn một miếng nấm, ăn mấy miếng liền cảm thấy không đúng lắm: “Chị đang nói em đấy à?”
Lưu Dã Cúc cười lạnh: “Còn giả vờ cái gì nữa!”
Khương Vân Uyển tỏ vẻ vô tội: “Em và chị dâu cả ăn cơm bình thường, chúng em bắt nạt chị lúc nào? Sao nào, em ăn cơm cắn phải lưỡi chị à?”
Người này bị bệnh à.
Hứa Lan cũng cảm thấy lời nói của Lưu Dã Cúc thật vô duyên vô cớ: “Em đừng có mà ngậm máu phun người.
”
Lưu Dã Cúc tức giận bật cười: “Em ngậm máu phun người sao?”
Cô ta duỗi hai ngón tay ngắn mập chỉ vào mắt mình: “Em tận mắt nhìn thấy chị gắp thức ăn cho Khương Vân Uyển, hôm nay em còn chưa ăn được gì, sao chị không gắp cho em?”
“Còn cả em dâu út nữa.
” Lưu Dã Cúc nói Hứa Lan xong, lại hướng đôi mắt độc địa về phía Khương Vân Uyển: “Em đưa cho nhà bác cả hai phần bánh đào, một phần kẹo, đưa cho nhà chị cũng là hai phần bánh đào một phần kẹo.
”
Khương Vân Uyển nhướn mày: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
“Em đưa cho nhà mọi người đồ như nhau, cũng không phải là đưa cho chị ít hơn, chị bày ra vẻ mặt như đưa đám cho em xem, chẳng lẽ em có lỗi với chị hay sao?” Lưu Dã Cúc khoanh tay vào trong tay áo, nói bằng giọng mỉa mai: “Nhà chị nhiều hơn nhà bác cả một miệng ăn, em lại đưa đồ như nhau, chẳng phải là em có lỗi với nhà chị sao… Còn ở đó mà lớn tiếng với chị?”
Mọi người nhà bác hai nghe Lưu Dã Cúc nói như vậy đều im lặng, có thể thấy bọn họ đều đồng tình với lời cô ta nói.
Nhà bác cả không nghe nổi nữa.
Ngụy Thục Hương nhíu mày: “Cháu dâu hai, lời này của cháu không đúng rồi, cháu dâu tư đưa đồ cho chúng ta đều như nhau, đưa cho ông bà nội cũng từng đấy, đưa cho ba chồng con bé cũng vậy, chúng ta đều nhận được như nhau.
Sao cháu lại so với nhà bác, sao cháu không so với ông bà nội, hai người họ dựa vào đâu mà nhận được đồ như cháu?”
Vợ Nhị Trụ ngày càng quá đáng, vì hai năm trước sinh ra con gái nên lúc nào cũng nghĩ người khác có ý kiến với cô ta, coi thường cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...