Quân Hôn Mật Sủng Năm 70 Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Thẩm Hành Dương cảm thấy cổ họng khô khốc, toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Khương Vân Uyển nói xong thì sững người, không… không đúng, cô đã kết hôn rồi.
Bây giờ là… lúc cô và Thẩm Hành Dương động phòng hoa chúc!
"!"
Trời tối từ lúc nào vậy?
Khương Vân Uyển còn chưa kịp hoàn hồn, Thẩm Hành Dương đã áp sát người lại, cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy vòng eo mềm mại của Khương Vân Uyển, đè cô xuống giường, trong ánh mắt hoảng sợ của cô, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại kia…
“Ưm…”
Bàn tay thon dài của Khương Vân Uyển chống lên ngực anh, đuôi mắt rủ xuống, khàn giọng cầu xin anh: “Đừng… đừng mà… em không chịu nổi nữa…” Đêm khuya, không biết chó nhà ai sủa vang.
Cổng nhà họ Thẩm đóng chặt, ban ngày đốt pháo, ban đêm vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc pháo, Lưu Dã Cúc dậy đi tiểu đêm, từ nhà vệ sinh đi ra, vừa đi vừa kéo dây quần, liếc mắt thấy phòng của đôi vợ chồng son vẫn còn sáng đèn.
Ánh đèn mờ ảo lay lắt, kết hợp với chữ hỷ màu đỏ dán trên cửa sổ, trong đêm tối tạo nên cảm giác kì lạ không sao tả xiết.
Lưu Dã Cúc nuốt nước bọt, bước chân nhẹ nhàng như mèo đi đến bên cửa sổ phòng nhà chú ba.
“Hành Dương… chồng yêu… chồng yêu à, tha cho em…”
Giọng Khương Vân Uyển còn mềm mỏng hơn cả mèo.
Chỉ một câu nói như vậy, nghe thôi đã khiến Lưu Dã Cúc nóng ran cả người, phụ nữ nghe xong còn rụng rời, vậy mà người đàn ông trên giường kia lại có thể chịu đựng được sao?
Lưu Dã Cúc không dám nghe lén nữa, cô ta tự vỗ mạnh vào mặt mình, cơn đau khiến cô ta tỉnh táo hơn vài phần, nhón chân mò về nhà.
Lưu Dã Cúc chui vào chăn, trong đầu toàn là giọng nói của Khương Vân Uyển.
Cô ta khinh bỉ mắng thầm trong lòng: “Hồ ly tinh đầu thai, đêm nào cũng quấn lấy chồng, chẳng biết kiềm chế gì cả, muốn hút cạn cả người đàn ông tốt như vậy.
”
“Mẹ nó, bọn trẻ con ngủ hết rồi.
”
Thẩm Nhị Trụ từ phía sau ôm lấy cô ta, tay vén áo cô ta lên.
Lưu Dã Cúc giữ chặt áo, đẩy mạnh tay Thẩm Nhị Trụ ra, nghiêm khắc quát: “Anh bớt lại đi, giữ sức ra đồng làm việc, kiếm thêm công điểm cho nhà, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó, sau này anh mà yếu đi, cả nhà đều trách em đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...