Quân Hôn Mật Sủng Năm 70 Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Thẩm Hành Dương không tin, bởi vì trong lòng anh cảm thấy có lỗi với Khương Vân Uyển.
“Em đợi anh, sau này em muốn gì, anh đều bù đắp cho em.
”
Khương Vân Uyển bật cười khúc khích, đôi mắt sáng long lanh: “Được!”
“Thẩm Hành Dương, em chờ anh cho em một cuộc sống tốt đẹp!”
Cô thoải mái, không chút ngại ngùng khiến bà cụ Thẩm cũng phải nhìn thêm một cái.
Trương Hồng Nhất thấy họ nói chuyện vui vẻ, mỉm cười nói vài câu chúc phúc, việc đính hôn coi như xong xuôi.
Người nhà họ Thẩm ra về.
Thẩm Hành Dương không muốn đi, ánh mắt anh dừng trên người Khương Vân Uyển, rõ ràng là không nỡ rời xa: “Lát nữa em định làm gì?”
Vừa đúng lúc Khương Vân Uyển có việc cần anh giúp.
“Anh ở đây đợi em.
”
Thẩm Hành Dương gật đầu, ngoan ngoãn đứng đợi ở cửa.
Khương Vân Uyển mở gói giấy trên bàn, lấy ra hai viên kẹo, hai chiếc bánh cưới đưa cho Trương Hồng Nhất: “Chuyện của chúng tôi làm phiền đại đội trưởng lo lắng, chú nhất định phải nhận chút niềm vui này.
”
Cô đã gả đến nhà họ Thẩm, sẽ ở đó một thời gian dài, biết đâu ngày nào đó cần đại đội trưởng giúp đỡ, nên phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp.
Trương Hồng Nhất mỉm cười nhận lấy: “Cô đã nói như vậy, tôi nhất định không thể từ chối.
”
Khương Vân Uyển chia cho Cát Hồng Linh một ít kẹo bánh, số còn lại cô mang về ký túc xá thanh niên trí thức.
Ký túc xá nữ thanh niên trí thức, Đỗ Diễm Hồng và Mã Xuân Lệ đang đọc sách.
Lâm Hữu Song đã trở về từ sáng, ngồi trên giường với vẻ mặt uất ức, tóc tai bù xù, cả người tỏa ra mùi mồ hôi khó chịu, hôm qua cô ta bị phê bình giáo dục, lại còn phải viết bản kiểm điểm cả đêm, tinh thần suy sụp, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.
Khương Vân Uyển trở về, lấy ra bốn viên kẹo và bốn chiếc bánh cưới chia cho Đỗ Diễm Hồng và Mã Xuân Lệ, chỉ riêng Lâm Hữu Song là không có.
Lâm Hữu Song nghiến răng: “Khương Vân Uyển, cô có ý gì? Tại sao không cho tôi, cô muốn cô lập tôi sao?”
Khương Vân Uyển nhếch mép: “Phải, không lẽ tôi phải nhìn loại người phản bội, ăn không nói có, làm bại hoại phong tục như cô sao?”
Thật nực cười, cô bị điên mới lấy đồ tốt cho chó ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...