Quân Hôn Mật Sủng Năm 70 Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Vẫn còn có chút cảm giác không chân thật, dù sao ngày hôm qua… cô còn bị Khương Liên túm tóc khoe khoang một phen, tức đến mức hai mắt lồi ra, hận không thể cùng Khương Liên đồng quy vu tận, không cam lòng, hối hận, hận không thể giết chết cô ta, nhưng lại không có chút sức lực nào, oán hận trong lòng cô lúc đó so với ác quỷ còn hung dữ hơn.
Thật sự là muốn sống muốn chết.
Trải qua những điều này, cô trọng sinh, nhưng oán khí kia vẫn chưa tan.
Cô cắn một miếng thịt thỏ, tâm trạng dần dần ổn định lại, đầu óc cũng trở nên vô cùng minh mẫn.
Chẳng trách hai năm nay trí nhớ của cô bỗng nhiên suy giảm, thân thể suy yếu vô lực, bực bội không rõ nguyên do, nhìn ai cũng không vừa mắt, không phải muốn mắng chửi người khác thì chính là muốn chém giết người khác, thì ra những điều này đều không phải là do cô tự nguyện.
Nhai thịt thỏ, Khương Vân Uyển lại nghĩ, vận mệnh này phải đổi lại như thế nào đây?
Dựa vào bản thân cô chắc chắn không được, cô không biết xem mệnh xem phong thủy, vẫn là phải tìm một vị đại sư lợi hại, việc này không thể nóng vội… Cô lại nghĩ, bản thân nên trả thù Khương Liên như thế nào, một giây đồng hồ đã nghĩ ra vô số cách.
Các loại suy nghĩ đều nghĩ một vòng, ánh mắt cô vô tình liếc đến tấm chăn ở góc tường, dòng suy nghĩ liền bị kéo đi.
Thẩm Hành Dương dáng người thật đẹp.
Thẩm Hành Dương sức lực thật lớn.
Trước đây sao lại không phát hiện ra anh lại dịu dàng như vậy, đối xử tốt với cô như vậy nhỉ?
… Thẩm Hành Dương chẳng qua chỉ là một tên chăn dê, sau này sao lại lợi hại như vậy nhỉ?
“Nghĩ gì vậy?”
Anh lạnh lùng hỏi.
Khương Vân Uyển đầu óc nóng lên thuận miệng trả lời: “Tôi đang nghĩ… làm sao Thẩm Hành Dương lại có thể bay lên như diều gặp gió vậy?”
Không khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Khương Vân Uyển: “!”
Không biết từ lúc nào trước mặt cô đã có thêm một người đàn ông, chính là Thẩm Hành Dương, hình như anh đã khác, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng, đứng thẳng hơn rất nhiều, râu cũng cạo sạch sẽ, đường quai hàm càng thêm rõ ràng tinh xảo, quần áo cũng thay đổi, không phải là bộ quần áo rách rưới thường ngày thấy anh mặc, mà là một bộ trường bào Nguyên Thành nhìn cũng rất cũ, nhưng không có chỗ nào bị rách, trường bào màu đen, thắt lưng quanh eo được thêu hoa văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...