Quân Hôn Khó Cầu Gả Cho Đô Đốc Thực Vật


Tâm Dao vừa mới nhận thù lao của công việc quay quảng cáo nhãn hàng dầu gội đầu.

Cô ôm tiền một cách mỹ mãn, thậm chí đếm đi đếm lại khiến Văn Tứ ở một bên cũng phải cảm thán, cô gái này hiện tại đang là hình mẫu người vợ hạnh phúc, được chồng yêu thương, gia đình giàu có mà ai cũng hướng tới.
Tâm Dao cảm thấy được ánh nhìn khinh thường của quản lý Tứ thì lập tức nhét tiền vào túi áo: “Em đang hưởng thụ thành quả lao động, bộ anh có ý kiến gì không?”
“Nếu em chịu đóng phim, anh sẽ không ý kiến gì nữa.” Văn Tứ thừa cơ hội dụ dỗ, còn nở một nụ cười hết sức lấy lòng.

Hữu Đức không có chuyện gì, chỉ là chiều nay sẽ qua nhà Tâm Dao ăn tiệc nên táp tùng đi theo cô xem cô chụp quảng cáo, cũng như đưa ra chút lời khuyên, nhưng giờ nhìn thái độ cung kính như thái giám của quản lý Tứ đối với ‘hoàng thượng’ Tâm Dao, cậu liền la lên hai tiếng bất công.
‘Tiểu nô tài’ Hữu Đức chép miệng, dù có chút không phục thì vẫn phụ hoạ theo Văn Tứ, đơn giản vì cậu không muốn tài năng hiếm có này bị lu mờ: “Anh ấy nói đúng đó, sắp có bộ phim anh đảm nhiệm vai chính, anh thấy có vai phụ hợp với em lắm.

Em đi thử vai thử xem.”
Tâm Dao chớp chớp mắt, vẫn lắc đầu: “Em nghĩ em vẫn sẽ nhận các buổi biểu diễn, quảng cáo hoặc mv ca nhạc.

Hiện giờ, em muốn dành thời gian lớn cho gia đình mình.”
Hữu Đức và Văn Tứ nhìn nhau, chỉ đành nhún vai, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì đã thấy Tâm Dao quay lại nhìn hai người: “Hai anh đã mua quà chưa?”

“À thì…” Cả hai lắp bắp.
Tâm Dao đẩy hai người lên xe, lập tức lái đến khu trung tâm thương mại, gọi là mua quà nhưng chính chủ đã tự lựa tất tần tật, việc còn lại là tự lấy thẻ của họ quẹt mà thôi.

Văn Tứ cùng Hữu Đức tay xách nách mang quà mà ‘tự mình’ lựa chọn với vẻ mặt vô cùng bất lực, chỉ có thể theo sau cô về nhà họ Triệu.
Hôm nay, nhà họ Triệu mở tiệc linh đình, với một lí do chính là lễ thôi nôi của hai cục cưng.

Ông nội lẫn ba Triệu đều quyết tâm trốn việc, không quan tâm đến quân doanh, tập trung có mặt tại gia trang chỉ để cưng nựng cháu yêu.
Vào cái ngày Tâm Dao báo mình có thai với Vĩ Thành, anh túc trực mỗi giây mỗi phút bên cô, tất cả công việc giao luôn cho Võ Lương và Đức Tiến, chỉ khi nào có chính sự căng thẳng, anh mới chịu ra mặt.

Điều bất ngờ hơn, trong bụng cô có tới hai tim thai, chứng tỏ một cặp song sinh sẽ được ra đời.
Đêm hôm đó, Tâm Dao thiếp đi với tài năng xoa bóp của Vĩ Thành.

Đứa bé trai lúc trước hiện về trong giấc mơ, nắm tay một cô bé khác rồi dẫn đến trước mặt cô: “Mẹ, con đã trở lại rồi đây, còn tặng cho mẹ thêm một đứa nữa, nhưng mẹ nhớ là phải để con làm anh hai đấy nhé.”
Bé gái ôm một bên chân của Tâm Dao: “Mẹ, con không cần thứ tự ra trước hay sau đâu, kiểu gì con cũng sẽ bảo vệ cả nhà mình.”
Hai đứa trẻ cứ thế cãi qua cãi lại cho đến khi Tâm Dao giật mình tỉnh giấc vào buổi sáng.

Cô vô thức đưa tay lên xoa bụng của mình, chúng cũng đã thành người, còn đang đạp nhau rất khí thế như thể thật sự đang tranh luận.

Mỉm cười chưa được vài giây, cơn co thắt bên dưới dần xuất hiện.

Ngày giữa tháng năm đó, cô thành công sinh ra hai đứa bé kháu khỉnh, và bé trai thật sự là người được ra đời đầu tiên.
Vĩ Thành và Tâm Dao nhẹ nhàng ôm hai đứa bé ra khỏi phòng, chúng cứ oe oe lên từng từ cùng với ánh mắt thích thú nhìn ngắm khung cảnh được trang trí xung quanh.

Bé gái Triệu Tâm Yên với người muốn chạm lấy quả bóng bay nhưng đã bị mẹ bé nhanh chóng giữ lại.

Còn cậu con trai nhỏ Triệu Vĩ Tuấn điềm đạm hơn một chút, chỉ hơi nghiêng đầu, ra vẻ tò mò mọi chuyện.

Cả hai được cha mẹ đặt lên bàn, bên trong vòng tròn được bao phủ bởi đống đồ vật xung quanh.

Vĩ Thành khẽ thầm thì: “Con trai, gia đình chúng ta nhiều đời có công với đất nước, con đừng làm cha thất vọng.”
Tâm Dao đánh nhẹ vào vai anh: “Thằng bé chưa hiểu biết gì mà đã bị anh làm cho áp lực thế rồi.”
Vĩ Thành chớp mắt, mỉm cười nhận lỗi nhưng trong thâm tâm cầu nguyện cho con trai nối nghiệp của mình.

Cả hai thả tay, để cho chính hai đứa trẻ tự tìm đến thứ mà chúng yêu thích.

Chiếc nón quân nhân được đặt kế bên Vĩ Tuấn với hàm ý ẩn sâu khiến cô phải liếc mắt nhìn anh.
Thế nhưng phụ lại tấm lòng của cha mình, Vĩ Tuấn gạt phăng chiếc nón một cách vô cùng quyết đoán, dần tiến về phía trước để chọn lựa những đồ vật khác.

Anh hít một hơi thật sâu, có lẽ đời của anh sẽ là đời cuối cùng làm trong quân ngũ sao?
Tuy nhiên, chuyện ngoài ý muốn lần nữa xảy ra, Tâm Yên từng bước bò lại chiếc nón, ánh mắt không lấy bất kì điểm dao động nào, ôm chặt lấy, thậm chí là đội nó lên đầu, sau đó còn bò đến trước mặt Vĩ Thành, đưa hai tay ra muốn anh ôm lấy.
“Con gái cưng của cha, đúng là chỉ có con là hiểu lòng cha.” Vĩ Thành ôm Tâm Yên lên, hôn lấy hôn để, tình cảm dành cho con gái đã đè bẹp sự kì vọng với con trai.
Đúng lúc này, Vĩ Tuấn vẫn cứ bò, tay đẩy hết những món đồ trên đường đi, cứ thế cầm lấy bộ đồ chơi đạo diễn mà Hữu Đức bí mật chuẩn bị.

Cậu bé quay lại nhìn mẹ mình, a a lên vài tiếng như thể con chọn nó rồi, không ai được giành của con khiến Tâm Dao cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Cô ôm con trai lên, chưa kịp nói gì thì đã thấy Hữu Đức xuất hiện bên cạnh với ánh mắt sáng rực.

“Cục cưng, chú nhất định sẽ bồi dưỡng con thành ảnh đế đời sau của chú.

Chú chấm con rồi.” Hữu Đức bật cười khằng khặc, bắt đầu công cuộc thu nhận đồ đệ.
Vĩ Thành và Tâm Dao nhìn nhau, cùng lúc thở dài, xác định tương lai sẽ gà bay chó sủa với hai đứa trẻ này rồi đây.

Vĩ Tuấn và Tâm Yên được nuôi dạy trong sự yêu thương và nghiêm khắc của nhà nội họ Triệu và nhà ngoại họ Hoàng.

Đúng như những đồ vật chúng bốc được vào lễ thôi nôi, Vĩ Tuấn trở thành diễn viên nhí tiềm năng được nhiều người ở mọi lứa tuổi yêu thích, còn Tâm Yên đam mê tất cả bộ môn võ thuật, yêu thích những thứ mang đến cảm giác mạnh cho cô bé.
“Anh có nghĩ là sau này con gái nhà mình sẽ bị ế không?” Tâm Dao hỏi nhỏ với Vĩ Thành một cách lo lắng khi nhìn Tâm Yên muốn thi vào trường quân đội.
“Theo anh nghĩ, nó có tính cách giống em nên khi định ai rồi thì chắc sẽ thẳng thắn theo đuổi thôi.” Vĩ Thành điềm nhiên trả lời, tay lật báo, trong đầu xem xét nên cho Tâm Yên đi theo hướng nào là phù hợp nhất, nhưng nghĩ tới thằng con trai trời đánh thì lại nhìn vợ mình: “Vậy còn con trai nhà mình thì sao? Nó đam mê diễn xuất đến mức anh sợ nó ế vợ mất.”
“Không đâu, nhìn nó thế nhưng nó có mặt gian xảo giống anh đấy, không chừng sẽ lừa được cô nương ngoan ngoãn nào về nhà thôi.” Tâm Dao nhấp một miếng trà, dựa vào lòng Vĩ Thành mà hưởng thụ cuộc đời hạnh phúc ở kiếp này.

Mọi thứ bây giờ đã vô cùng mãn nguyện khi em gặp được anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận