Lúc xe lửa đến kinh đô, Hoắc Vi Vũ mở mắt.
"Đói không?" Ngụy Ngạn Khang ân cần hỏi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu.
"Anh mua một số nước uống Vitamin, bổ sung thể lực." Ngụy Ngạn Khang mở nắp chai ra.
Hoắc Vi Vũ xoa đầu, đạm mạc nhìn Ngụy Ngạn Khang.
"Anh theo tôi đi kinh đô, Cố Kiều Tuyết có biết không?"
Ngụy Ngạn Khang dừng một chút, cười khổ nói:
"Anh không muốn nói đến cô ta."
" Quân tử thẳng thắn, tiểu nhân ưu tư, anh tôn trọng cô ta, cô ta mới tôn trọng anh, yêu thích là tôn trọng lẫn nhau." Hoắc Vi Vũ nhắc nhỡ.
"Tính đại tiểu thư của cô ta chắc em cũng biết, anh ở trong nhà cô ta một chút địa vị cũng không có, cô ta đền không cho anh lên bàn chính ăn cơm, anh mang cô ta về nhà, lúc cô ta ta không vui, mất hứng, thì lật bàn ném chén, mẹ anh còn bị cô ta đánh bị thương, anh thật sự không chịu được cô ta." Ngụy Ngạn Khang phàn nàn nói.
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật:
"Ác lai ác báo, các người hành hạ lẫn nhau, tôi cảm thấy thật cao hứng"
Ngụy Ngạn Khang: "..."
"Là lỗi của anh, anh gánh chịu, hiện tại anh hi vọng cô ta có thể chán ghét anh, sau đó ly hôn, như thế anh liền tự do." Ngụy Ngạn Khang ý vị thâm trường nói ra.
Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, châm chọc nói:
"Anh từ bỏ lợi ích của gia tộc sao?"
" Trải qua lần này, anh mới hiểu được, có nhiều tiền, cũng không mua được hạnh phúc, anh so với lúc trước càng trưởng thành, lý trí hơn, biết cái gì quan trọng với mình." Ánh mắt Ngụy Ngạn Khang sáng rực nhìn Hoắc Vi Vũ, thổ lộ.
Anh sinh ra trong gia đình nho học, tài ăn nói rất cao minh, dỗ ngon dỗ ngọt dễ như trở bàn tay.
Khi còn bé cô không hiểu chuyện, mới bị anh lừa xuay vòng vòng.
"Vậy chúc anh may mắn." Hoắc Vi Vũ xa cách nói.
Lúc xe lửa đến kinh đô đã gần mười hai giờ trưa.
Người của Ngụy Ngạn Khang đã đứng ở cửa ra vào.
Bọ họ cùng nhau lên xe.
Ngụy Ngạn Khang hỏi người của anh:
"Tra thân phận của người kia chưa?"
" Tra không ra, bọ họ quá cẩn thận, phụ nữ kia cũng không xuất hiện, tôi gặp được cô ta hai lần, đều là đi mua sắm quần áo, cũng không dừng lại lâu, trực tiếp về biệt thự."
"Người của chúng ta tra không ra, chỉ có thể chứng minh, người kia cường hãn vượt qua tưởng tượng của chúng ta." Ngụy Ngạn Khang nhíu mày.
"Các người muốn điều tra ai vậy?" Hoắc Vi Vũ nghi ngờ hỏi.
"Đàn ông sau lưng mẹ em." Ngụy Ngạn Khang thẳng thắn nói, tiếp tục giải thích nói:
"Xung quanh nơi ở của mẹ em bảo vệ rất nghiêm ngặt, không phải người trong khu thì không cho vào, anh mượn xe của bạn, mới vô được. Bên trong biệt thự đều có người canh gác, rất khó tới gần. Đàn ông sau lưng mẹ em, thế lực vô cùng to lớn."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ càng không hiểu.
Người đàn ông kia là ba cô sao?
Nếu như ba cô có thế lực cường đại, thì sao mẹ cô lại không mang theo cô?
Là đồng tình cha nuôi của cô?
Xem ra, rất nhiều nghi vấn, chỉ có nhìn thấy mẹ cô mới biết.
Xe của Ngụy Ngạn Khang tiến vào khu nhà, vì là người lạ, nên bọn họ bị chụp hình, người canh cửa cầm hình của bọn họ, vân tay đưa vào máy tính, tiến hành xác nhận thân phận, xác định khôn có tiền án tội phạm, độ nguy hiểm thấp, mới cho đi.
Cửa kính của xe Ngụy Ngạn Khang chậm rãi hạ xuống, chỉ vào một cái biệt thự, nói:
"Đó là biệt thự của mẹ em."
"Dừng xe." Hoắc Vi Vũ nói.
"Em có muốn đợi bác gái ra rồi ngăn chặn hay không, em mạo muội qua như thế, bác gái có thể sẽ không nhận em." Ngụy Ngạn Khang đề nghị.
"Nếu như tôi tìm đến cửa, mẹ tôi không nhận tôi, vậy cũng không cần gặp mặt nữa." Hoắc Vi Vũ quyết tuyệt nói ra, đẩy cửa, đi ra, tiến thẳng về hướng biệt thự...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...