"Cái gì? Hoắc bộ trưởng, mười phút trước không phải chị vẫn ngồi trên xe sao? Chị đặt vé trên xe bao giờ?." Tiểu Ba kinh ngạc hỏi.
"Em đưa hộ chiếu cho cô ấy." Hoắc Vi Vũ nói, mắt hiện lên một tia dao động.
Tiểu Ba đem hộ chiếu đưa cho người bán vé.
"Hai người cùng khoang hạng nhất." Người bán vé nói, "Có cần giúp hai người hủy vé không?"
Tiểu Ba nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, cô luôn nghe theo ý của Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ quay đầu, nhìn ra phía sau.
Biết cô đi, lại còn giúp cô đặt vé trước, chỉ có Cố Cảo Đình.
Đằng sau không có người nào khả nghi.
Hoắc Vi Vũ lại nhìn cửa ra vào, lập tức thấy bên ngoài hai hàng binh lính đứng trang nghiêm.
Cố Cảo Đình từ trên con Lincoln thời thượng bước xuống, tiến vào sân bay dưới sự bảo vệ của đám người Trình Dật.
Anh không nhìn cô, nét mặt vô cùng nghiêm túc, lãnh khốc sắc bén, bước đi cũng rất nhanh.
Dù vậy, khí thế quân vương tỏa ra từ trên người anh cũng đủ khiến người khác kinh hãi.
Cô nhìn theo đến khi bóng anh biến mất, anh vẫn không liếc mắt qua chỗ cô lấy một lần.
Giữa bọn họ vẫn luôn tồn tại sự bất bình đẳng như thế.
Khi anh muốn gặp cô, mọi nơi, mọi thời điểm đều có thể, chỉ cần anh muốn.
Còn khi cô muốn gặp anh lại khó như lên trời.
Thôi được, cứ vậy đi, mọi chuyện diễn ra như vậy cũng tốt.
Anh đi làm quân vương của anh, cô làm dân thường của cô.
Hoắc Vi Vũ xoay người, đi tới lối vào.
Tiểu Ba kéo theo hành lí chạy tới, lo lắng hỏi: "Hoắc bộ trưởng, không có chuyện gì chứ?"
Hoắc Vi Vũ lắc lắc đầu, đi đến chỗ bán vé, đặt hộ chiếu lên, "Đóng dấu hộ chiếu giúp chúng tôi."
*
Hoắc Vi Vũ không tới bãi săn Hồng Việt Hải mà trở về Ninh Xuyên.
Trong nhà trống rỗng, chỉ có một mình cô.
Cô tháo băng cá nhân trên ngón áp út của mình ra, nhìn chiếc nhẫn mà Cố Cảo Đình vẽ lên.
Nỗi cô đơn trong lòng càng tăng lên.
Cô hít một hơi thật sâu, xoa dịu cảm xúc hiện tại, mở TV lên, nằm trên sô pha xem kịch.
Nhìn, nhìn, cảm thấy mệt, hai mắt từ từ khép lại.
Đến khi tỉnh lại.
Trong phòng tối đen như mực, Tv cũng chuyển sang chương trình khác.
Cô ngồi xuống, xem giờ trên điện thoại, bốn giờ hai phút sáng.
Vì ngủ quá lâu, cho nên bụng có chút đói, cô đi tới mở tủ lạnh ra.
Bên trong chỉ có mì ăn liền, chân giò hun khói, bồi căn.
Cô đi xuống phòng bếp.
"Đông, đông, đông." Tiếng gõ cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ nghi hoặc, sớm như vậy, ai tới gõ cửa chứ?
Chẳng lẽ cô nấu nướng ảnh hưởng tới người khác sao?
Không phải vậy chứ...
Hoắc Vi Vũ đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, là Ngụy Ngạn Khang.
"Có chuyện gì không?" Hoắc Vi Vũ phòng bị hỏi.
"Tiểu Vũ, mở cửa, anh chờ em ở đây mấy hôm rồi, anh tới để nói em biết tung tích của mẹ em." Ngụy Ngạn Khang đập cửa nói vọng vào.
"Nói cho tôi biết? Vậy điều kiện trao đổi là gì?" Hoắc Vi Vũ không tin anh ta tốt như vậy đâu.
"Không có điều kiện trao đổi gì hết, lần trước là anh sai, anh xin lỗi, Tiểu Vũ, anh không nên bức em, tìm em không được, anh sắp phát điên lên mất. Tiểu Vũ, em mở cửa trước đi được không?." Ngụy Ngạn Khang đập cửa mạnh hơn.
Hoắc Vi Vũ không muốn anh ta ảnh hưởng tới hàng xóm nên đành mở cửa.
Ngụy Ngạn Khang vừa thấy Hoắc Vi Vũ liền nở nụ cười, ánh mắt thực sự chua sót, "Em đã đi đâu? Anh đi khắp nơi không tìm được em, em cũng thay số điện thoại rồi, đúng không?"
"Anh đến cả mẹ còn tìm được, tìm tôi có gì khó chứ?" Hoắc Vi Vũ âm dương quái khí nói.
"Tìm được mẹ em là do may mắn thôi, em có muốn gặp bà ấy không? Anh có thể đưa em tới đó ngay, nhưng, em phải chuẩn bị tâm lí kĩ càng." Ngụy Ngạn Khang có chút lo lắng nhíu mày.
"Chuẩn bị tâm lý?Ý anh là gì?" Hoắc Vi Vũ phòng bị, nghi hoặc xem xét Ngụy Ngạn Khang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...