Hoắc Vi Vũ mỉm cười, "Không phải là không muốn gặp anh ta, tôi nhấy định sẽ gặp. Nhưng mà thật xin lỗi, hiện tại tôi có việc cần làm rồi. "
Vương Đông có thể cảm nhận được sự xa cách của Hoắc Vi Vũ.
Loại xa cách này, giống như khoảng cách giữa hàng ngàn ngọn núi.
"Tư lệnh rất lo lắng cho cô, ngài ấy không biết cô sẽ đi, nếu không, tuyệt đối sẽ không để cô đi." Vương Đông giải thích.
Hoắc Vi Vũ khóe miệng giật giật, lạnh lùng, "Anh ta ngồi tít trên cao, ra lệnh thành quen, tôi không phải quân nhân, chỉ là một bình dân, hai danh hiệu này hoàn toàn khác nhau, vì vậy xin lỗi không thể hợp tác với các người."
Hoắc Vi Vũ đi qua bên cạnh.
Vương Đông chặn trước mặt Hoắc Vi Vũ,nhăn mày, có chút lo lắng cho tư lệnh, "Thực xin lỗi, Hoắc Vi Vũ, tôi lạilà quân nhân, ngài tư lệnh muốn gặp cô, tôi nhất định phải mang cô đi, hy vọng cô có thể bình tĩnh nói chuyện với ngài ấy. "
Hoắc Vi Vũ liếc mắt về bốn người lính kia.
Bọn họ dùng sức, ngăn không cho coi chạy thoát.
Hoắc Vi Vũ cười xùy một tiếng, "Loại cố chấp này đúng là khiến người ta cảm thấy chán ghét. "
"Đừng nói ngàu tư lệnh như vậy, ngài ấy vừa biết tin cô liền thống hận không thể nhảy ra khỏi cabin cùng cô, là Tô Bồi Ân và quản gia hợp lực ngăn ngài ấy lại. Tư lệnh thật sự rất yêu cô, ngài ấy lo tìm tung tích của cô mà mấy ngày đêm đều không ngủ rồi, cô đừng tổn thương ngài ấy nữa. "Vương đông khuyên giải.
Hoắc Vi Vũ quét mắt về Vương Đông, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, "Các người nói tôi tổn thương anh ta, là ai tổn thương tôi trước. Nếu các người lo nghĩ tư lệnh của các người sẽ bị tổn thương, vậy thì càng không nên tác hợp cho chúng tôi gặp mặt."
"Tôi không phải có ý này, ngài tư lệnh tổn thương cô cũng là vì bất đắc dĩ." Vương đông cố giải thích.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười, "Vậy tôi tổn thương anh ta là cố ý sao? "
Vương Đông cảm thấy nụ cười của Hoắc Vi Vũ thật xa lạ, trong đó chứa cả sự tự giễu và khinh thường.
Trong lòng anh thực sự không thoải mái, sốt ruột nói: "Hoắc Vi Vũ, cô cũng biết tình huống rồi. Thời điểm tôi gửi phát đoạn ghi âm cho cô không phải đã nói rõ rồi sao? "
"Anh hiểu rõ chuyện này hơn tôi, cho nên cũng phải biết tôi và Cố Cảo Đình không có khả năng! Tôi yêu anh ta, cho nên phá vỡ toàn bộ nguyên tắc của chính mình, vứt bỏ lễ nghĩa liêm sỉ, nhẫn nhịn người khác vì lợi ích chung, không tiếc bất cứ thứ gì nguyện làm người phụ nữ sau lưng anh ta, nhưng đổi lại tôi được cái gì? Chỉ có ủy khuất. Xin nhường đường cho. Nếu đã không đạt được mục đích của mình, vậy sao tôi không thử bắt đầu lại từ đầu chứ." Hoắc Vi Vũ thanh âm trong trẻo nhưng cực kì băng lãnh.
"Hoắc Vi Vũ, tư lệnh yêu cô, ngài ấy thật sự yêu cô, trong lòng ngài ấy vỗn đã đầy thương tích, xin cô đừng khoét sâu hơn vào những vết thương đó nữa." Vương đông lo lắng nói.
Hoắc Vi Vũ liếc anh ta, mắt có một tầng mây mờ, ai cũng nhìn không tới nội tâm sâu trong cô.
"Người đã chết sẽ để lại những hồi ức đẹp. Chúng tôi trong lúc sinh tử đã không giữ được nhau, vậy thì buông tay còn dễ dàng hơn tiếp tục kiên trì. Vương Đông, tôi biết tư lệnh của anh đau lòng, nhưng tôi với anh ta hữu duyên vô phận. Nam nữ không có đứa bé thì dù có còn yêu nhau, quay lại với nhau cũng rất khó để yêu thương còn mãnh liệt như trước."
"Hai người chẳng phải có đứa bé sao? Cô cứ coi như vì đứa bé mà suy nghĩ lại, đứa nhỏ không thể lớn lên mà không có cha, đúng không?" Vương Đông nói như van nài.
Anh biết rõ trạng thái của tư lệnh mấy ngày nay, quả thực sống không bằng chết.
Nếu thi thể tìm được là củaHoắc Vi Vũ anh chắc chắn ngài tư lệnh sẽ đi theo cô.
Hiện tại Hoắc Vi Vũ còn sống, lòng của cô đã chết, anh thật lo lắng ngài tư lệnh sẽ không chịu nổi.
Nhắc tới đứa nhỏ, trong mắt Hoắc Vi Vũ xuất hiện một tầng bi thương, che lấp con ngươi màu nâu trong sáng của cô.
Đứa nhỏ chết rồi, so với việc không có cha mẹ còn đau lòng hơn.
"Nó đã chết trong trận chiến ngập mùi thuốc súng." Hoắc Vi Vũ nhếch miệng cười tự giễu, khiến người ta cảm giác điều không hay sắp xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...