Cô kêu quá lớn tiếng, nên tất cả mọi người đều nhìn cô.
Ngoại trừ người trong cuộc.
Cố Cảo Đình đạm mạc nhìn không khí, mặt không biểu tình, giống như không nghe thấy.
Xa cách như thế, lạnh lùng như vậy,...KHông thèm quan tâm.
Nước mắt, trượt xuống gương mặt Hoắc Vi Vũ.
Cô thật sự hiểu rõ rồi.
Hiện tại Cố Cảo Đình bình tĩnh như vậy.
Hoặc là, cái kia không được gửi đến anh.
Hoặc là,a nh không thèm quan tâm đến cái đó.
Cô cảm thấy, nhất định là giả thiết thứ hai, anh không thèm quan tâm.
Đây là lần cuối cùng, một lần cuối cùng.
Hoắc Vi Vũ có sự kiêu ngạo của chính mình, nếu như người khác không thương, cô tuyệt đối sẽ không níu kéo.
Sau lần này, anh không chọn cô, cô sẽ dứt khoát từ bỏ anh.
Không động tâm nữa, không mềm lòng, càng không lo được lo mất.
"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh." Hoắc Vi Vũ nói.
"Tôi và cô không có gì để nói." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, mắt cũng không nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ hít hit mũi, xoa xoa nước mắt:
"Chuyện liên quan đến mẹ và em gái của anh, anh cũng không muốn vị hôn thê của mình bị khinh bỉ đi."
"Chuyện gì? Cái gì bị khinh bỉ?" Đan Địch Tư Lục Phỉ tò mò hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhìn Đan Địch Tư Lục Phỉ, nhớ tới cô ta thế mà lột sạch quần áo trước mặt Tô Bồi Ân, nhất thời cảm thấy Cố Cảo Đình đáng thương.
Đáng thương?
Cô cũng rất đáng thương. Còn đồng tình người khác, cô thật buồn cười.
Hoắc Vi Vũ quay người, đi ra cửa, đi đến hậu hoa viên.
Cô đứng cách đó không xa, mong chờ nhìn ta cửa sau.
Trong lòng thắt chặt.
Cô chờ một đêm, nếu như anh không ra, cô sẽ từ bỏ.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, từng giây từng phút trôi qua...
"Cảo Đình, rốt cuộc có chuyện gì vậy. Hay là anh tới đi." Đan Địch Tư Lục Phỉ khuyên nhủ.
Trong mắt Cố Cảo Đình không có một tia gợn sóng, quyết tâm, không đi ra.
"Em đi xem cô ta chút." Đan Địch Tư Lục Phỉ đứng lên, đi đến cửa sau.
Hoắc Vi Vũ thấy Đan Địch Tư Lục Phỉ đi ra, không nhịn được nước mắt, bụm mặt, hung hăng khóc, khàn cả giọng, mang theo tiếng cười tự giễu, thống khổ khóc.
Đây là lần cuối cùng, cô vì anh chảy nước mắt.
Về sau, sẽ không bao giờ.
Cửa sổ trong lòng cô cũng nghiêm ngặt đóng lại.
"Cô thế nào?" Đan Địch Tư Lục Phỉ nghi ngờ hỏi, quan sát sắc mặt Hoắc Vi Vũ.
"Sao lại khóc? Cô không đạt được điều mình muốn sao? Cô thích Cố Cảo Đình hả?"
Hoắc Vi Vũ lau nước mắt, nhếch miệng, nhìn Đan Địch Tư Lục Phỉ.
Cố Cảo Đình muốn có khởi đầu tốt với Đan Địch Tư Lục Phỉ.
Được, cô thành toàn.
"Người tôi thích là em rể của anh ta, đều là vì Cố Cảo Đình, tôi và Ngụy Ngạn Khang mới bị tách ra, tôi hận anh ta." Hoắc Vi Vũ tuyệt tình nói, đi qua Đan Địch Tư Lục Phỉ, vào cửa.
Cố Cảo Đình vẫn ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn không khí, âm thanh càng lạnh:
"Cô muốn nói gì, nói đi, nói xong, đừng dây dưa nữa."
Dây dưa! Từ ngữ đó nghĩa là: Phiền nhiễu, hung hăng càn quấy.
Hành vi của cô, trong lòng anh, chỉ có chán ghét.
Cô cảm giác được, anh xem cô như rắn rết muốn tránh xa ra.
Cái gọi là si tình, đến chỗ anh liền nói là phiền lòng.
Hoắc Vi Vũ hất cằm, che bụng của mình, gật đầu:
"KHông có gì để nói, chúc anh hạnh phúc."
Cố Cảo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ, cô xoay người, đi lên phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...