Tô Bồi Ân nở nụ cười, như đã sớm nằm trong dự liệu, cô tội nói:
"Tôi phân phó thư ký của tôi làm việc, liên quan gì đến mấy người?"
"Chẳng qua là thấy chướng mắt thôi." Cố Cảo Đình khinh bỉ nói ra.
"Đúng vậy, Bồi Ân, anh là đàn ông, sao có thể bảo phụ nữ làm việc như vậy." Đan Địch Tư Lục Phỉ nũng nịu quở trách nói.
Khẩu khí, làm người ta không chán ghét, còn làm người khác xiêu lòng.
Hoắc Vi Vũ cầm ly nước, đạm mạc nói:
"Tôi và Tô tổng không phải đàn ông phụ nữ, mà là cấp trên và cấp dưới."
Đan Địch Tư Lục Phỉ: "..."
Hoắc Vi Vũ quay người, đổ nước, thay đổi một cốc nước lạnh.
Tô Bồi Ân cười vui vẻ.
Trong vòng ba phút, Hoắc Vi Vũ đã ăn xong, gật đầu với mọi người:
"Tôi đã ăn xong, các người từ từ dùng."
Cô đứng dậy, đi lên phòng.
"Bồi Ân, thư ký của anh thật lạnh lùng nha, giống như tảng băng." Đan Địch Tư Lục Phỉ khẽ cười nói.
"Hiện tại đàn ông, rất thích như vậy, có cá tính, nữ thần mềm mại, giả dối rất nhiều, đàn ông bình thường không thể nhìn ra được, vì loại người như vậy ngụy trang rất tốt." Tô Bồi Ân không khách khí đả kích nói.
"Thì ra anh thích kiểu phụ nữ như vậy, xem ra, nhiều người thầm mến anh đều thương tâm đến chết rồi." Đan Địch Tư Lục Phỉ trêu chọc nói.
"Tôi cũng đã ăn xong, các người từ từ dùng." Tô Bồi Ân đứng dậy.
Cố Cảo Đình ngăn ở trước mặt anh, híp mắt:
"Anh là người của Duật Cẩn?"
"Ông ta phái không nổi tôi." Tô Bồi Ân cuồng vọng nói, đi qua.
Cố Cảo Đình nhanh chóng xuất kích.
Đánh bất ngờ.
Tô Bồi Ân bị khóa vào tường, cùi chỏ của Cố Cảo Đình chặn ở họng anh.
"Vậy anh phái người theo dõi tôi làm gì, hôm nay anh tới đây làm gì? Đừng nói với tôi, tất cả đều là trùng hợp, tôi không tin." Cố Cảo Đình nhìn kĩ anh.
"Cố Cảo Đình, có bản lĩnh, quang minh chính đại đánh một trận, đánh lén, thì tính gì!" Tô Bồi Ân khinh thường nói.
"Xem anh có bãn lãnh gì." Cố Cảo Đình buông anh ra, đi đến hậu hoa viên.
Tô Bồi Ân chỉnh quần áo, đuổi theo, nhếch miệng cười.
Cố Cảo Đình là chiến thần nước A.
Mà anh là chiến thần nước M.
Anh cũng muốn nhìn chút, giữa bọn anh, ai lợi hại hơn.
*
Hoắc Vi Vũ ngẩn người nằm trên ghế sofa nhìn trần nhà.
Vừa rồi trước mặt Đan Địch Tư Lục Phỉ, Cố Cảo Đình là bênh vực kẻ yếu sao?
Rốt cuộc anh ta suy nghĩ gì?
Đầu cô đau nhức, vì cái gì không thể thẳng thắn dứt khoát!
Cô ghét nhất là dây dưa không dứt, cảm giác xác định không được phương hướng, thật vô cùng kém.
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Hoắc Vi Vũ mở cửa ra.
"Không xong, ông chủ của cô và vị hôn phu của tôi đánh nhau." Đan Địch Tư Lục Phỉ lo lắng nói.
Hoắc Vi Vũ xông ra, hỏi:
"Tại sao bọn họ đánh nhau?"
"Cố Cảo Đình nghĩ Tô Bồi Ân là người tổng thống phái tới, Bồi Ân nói không phải, kỳ thật Cố Cảo Đình không nên xung đột với Bồi Ân, gia tộc của anh ta ở nước M rất có thế lực." Đan Địch Tư Lục Phỉ lo lắng nói.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Thì ra, Cố Cảo Đình nhằm vào Tô Bồi Ân, coi Tô Bồi Ân là người tổng thống phái tới.
HIện tại anh đã có rất nhiểu kẻ thù, nếu đặc tội thêm, về sau... sẽ gặp khó khăn rất nhiều.
Hoắc Vi Vũ chạy đến hậu hoa viên, xa xa, thấy bọn họ đánh vô cùng kịch liệt.
Cô biết Cố Cảo Đình thân thủ rất tốt, là tinh anh trong tinh anh, mặc kệ là bài binh bố cục, hay là thể năng, võ thuật, xạ kích, anh lập nên kỷ lục, chưa ai phá được.
Điều làm cô ngạc nhiên chính là, thân thủ của Tô Bồi Ân cũng tốt như vậy, tuyệt đối không giống như thương nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...