“ném đi.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh.
Anh mặt vô biểu tình nhìn về phía cô, trong ánh mắt đen nhánh sâu không lường được, bình tĩnh mà ung dung, vững vàng lại thong dong mang vẻ một ngón tay định giang sơn.
vành mắt cô có chút đỏ lên, ủy khuất, oán giận, bất đắc dĩ, hiện lên đôi mắt.
Cô ném cục đá, một chút đều không nhảy lên.
Cô khẳng định thua.
Anh đây là…… Cố ý đem cô đẩy cho Tô Bồi Ân.
Tô Bồi Ân không nói, lúc trước Cố Cảo Đình còn cố ý cảnh cáo anh sao?
Được rồi, cô đoán chừng là Tô Bồi Ân nói bậy.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, hít sâu một hơi, chậm rãi bình phục thương cảm trong lòng.
Cô thành thứ anh không cần, anh đã không sao cả.
Tô Bồi Ân cầm một cục đá, tùy tiện ném, cục đá nhảy năm cái, chìm vào đáy nước.
Hoắc Vi Vũ dứt khoát chén bể nghiền nát, nắm lên một cục đá, chuẩn bị ném vào trong nước.
Cố Cảo Đình cầm tay cô.
trong lòng bàn tay anh thực nóng, cảm giác quen thuộc bao vây lấy tay nhỏ của cô.
lưng Hoắc Vi Vũ cứng đờ, quay đầu nhìn anh.
Cố Cảo Đình nhìn xuống cô, ánh mắt đen nhánh, trầm giọng giảng giải: “cô nắm phương thức không đúng, không phải lòng bàn tay cầm, như vậy một chút cũng nhảy không được, cô đem cục đá đặt ở ngón trỏ chỗ khớp xương thứ hai, bàn tay toàn bộ duỗi thẳng, ngón tay cái ngăn chận, nhớ rõ là cổ tay dùng sức, mà không phải cánh tay dùng sức.”
Hoắc Vi Vũ khó hiểu nhìn Cố Cảo Đình.
Anh vẫn hy vọng cô thắng sao?
“Không phải nói chuyện của tôi và anh không quan hệ sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi trực tiếp, giọng điệu có chút lạnh.
“Khi nào để cô định đoạt.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Những lời này ngụ ý, chuyện của cô, anh vẫn muốn xen vào sao?
Bất ngờ, trong lòng cô chảy xuôi một tia mừng thầm chính mình cũng không nghĩ tới.
Anh giống như thật sự không có buông tha cô.
Đó là nói, cô vẫn còn khả năng?
Cô đem toàn bộ thể trọng dựa vào trên người anh.
Cô đánh cuộc, anh sẽ không thối lui.
Cố Cảo Đình giống như cây tùng, đứng thẳng không nhúc nhích tí nào, hạ giọng nói: “Chuyên tâm.”
Anh nắm tay cô, ôm eo cô, giữ cố định thân thể cô cân bằng, cục đá quăng ra ngoài.
Nhảy dựng, nhảy hai cái…… nhảy ba cái, bốn cái…… Năm cái.
huề nhau.
Cố Cảo Đình buông tay cô ra, đẩy ra.
Trên tay còn lưu lại độ ấm của anh, không có anh tồn tại, lại thêm cảm giác lạnh lẽo.
Cô lưu luyến cảm giác ở trong lòng ngực anh.
Hoắc Vi Vũ gục xuống đôi mắt nhìn mặt hồ, như suy tư gì.
lúc nãy, cô không nghĩ cùng Tô Bồi Ân ái muội trước mặt anh, cô cảm thấy, dùng phương thức này giữ gìn tôn nghiêm, phương thức đó thực là LOW, mất nhiều hơn được.
Nếu là thử lòng anh?
Cố Cảo Đình còn thích cô hay không?
Cô do dự, bàng hoàng.
Cố Cảo Đình đạm mạc nhìn về phía Tô Bồi Ân, “Các người huề nhau, không có việc gì, tôi phải đi.”
“Chúng ta hai người thử một lần?” Tô Bồi Ân cười hỏi.
Cố Cảo Đình cầm lấy cục đá cô nhặt trên bàn, thân thể hơi nghiêng, một động tác thật đẹp trai.
Cục đá ném đi ra ngoài, trên mặt hồ nhảy một chút, hai cái, ba cái…… mười một cái, mới chìm vào đáy nước.
Hoắc Vi Vũ chấn kinh rồi.
trước nay cô chưa từng thấy qua một người, chơi cục đá cũng có thể chơi đẹp trai như vậy.
Cô nhìn về phía anh.
Anh nhìn cô thật sâu, ý vị thâm trường một câu, “trở về sớm một chút.”
Chỉ là một câu, anh liền rời đi.
Trở về, anh nói là hồi nào?
tâm tư Hoắc Vi Vũ vài phần hoảng hốt.
Tô Bồi Ân cầm lấy một cục đá, nghiêm túc đối đãi, hướng tới mặt hồ ném đi.
Một cái, hai cái…… Mười cái, cục đá chìm vào đáy sông.
Tô Bồi Ân cười, tươi cười đẹp phá lệ, vui sướng giống như rốt cuộc tìm được đối thủ rồi ……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...