Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

"Lúc đi mua quần áo." Tô Bồi Ân nói, cắt bò bít tết.

Hoắc Vi Vũ dừng chút.

Chẳng lẽ Cố Cảo Đình tới là muốn cảnh cáo anh ta?

Anh nói những lời kia, thật bá đạo.

Cảm giác, anh còn thích cô.

Hoắc Vi Vũ nhướng mày, không hiểu.

"Anh có nói đùa không đấy?" Hoắc Vi Vũ không tin hỏi.

Tô Bồi Ân âm u nhìn cô, bỏ thịt bò đã cắt vào dĩa của cô, cầm miếng thịt chưa cắt của cô bỏ vào dĩa của mình, ghét bỏ nói:

"Cô thiếu tự tin à?"

Cô thực sự là không có tự tin.

Hoắc Vi Vũ vô ý thức đâm một miếng thịt bỏ vào mồm, nhẹ nhàng nói:

"Tôi bị đàn ông đá hai lần rồi."

Tô Bồi Ân cười, tâm tình phá lệ vui vẻ:

"Vậy chắc cô rất quen thuộc, khi bại khi thắng, mới là bất diệt, ngã xuống ở đâu, thì đứng dậy ở đấy, tìm cách vượt qua, nếu không cô sẽ mãi mãi không vượt qua được."

Cô đúng thật là không vượt qua được.

Chẳng qua không qua được cũng phải qua, không phải sao?


"Dưa xanh không ngọt, từ bỏ, về sau chuyện của anh ta tôi đều không muố biết, anh đừng nhắc đến, nếu không, tôi sẽ trở mặt." Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nói.

Cúi đầu, ăn bò bít tết, trong lòng lại có chút hoảng hốt.

Lắc đầu.

Cô không muốn lo được lo mất nữa.

Hi vọng, mới thất vọng.

Thất vọng quá nhiều sẽ trở thành tuyệt vọng.

"Ha ha ha, cái kia, tôi và Cố Cảo Đình ai đẹp trai hơn?" Tô Bồi Ân cười hỏi.

Hoắc Vi Vũ liếc anh, nhếch miệng:

"Phàm là người, đều có thể nhìn ra, anh và anh ta không cùng đẳng cấp. Anh ta là trời, anh cùng lắm là chân trời thôi."

Tô Bồi Ân cụp mắt:

"Vậy mới nói ánh mắt cô có vấn đề, bị người ta đá là hợp lý, thật sự là đời trước gây nghiệt quá nhiều."

Mặt Hoắc Vi Vũ trầm xuống.

Anh động đến tự tôn của cô, giống như quăng đá vào người cô.

Hoắc Vi Vũ nỗ lực kiềm chế.

Cô không vui, rất không vui.


"Tô tổng, tôi biết một chút xem bói chỉ tay, xem anh có đẹp trai hay không, đẹp trai tới trình độ nào, anh chỉ cần nhìn vào tay của mình, đường sống càng dài, càng chứng minh anh đẹp trai." Hoắc Vi Vũ nghiêm trang nói.

"Thật không?" Tô Bồi Ân nghe được liền hỏi, nhìn tay mình.

Hoắc Vi Vũ đứng dậy phủi phủi người, cầm tay anh chỉ vào mũi của anh, cao giọng nói:

"Lớn lên rất xấu, hơn nữa não còn có vần đề, lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại người thiểu nănng như vậy."

Tô Bồi Ân: "..."

Hoắc Vi Vũ chạy ra quầy tính tiền, trả tiền rồi chạy ra ngoài.

Tô Bồi Ân thấy người khác nhìn anh bằng ánh mắt quái dị, nhướng mày.

Cô là người đầu tiên nói anh lớn lên xấu, nói anh IQ kém.

*

Hoắc Vi Vũ một mình đi bộ, chậm rãi.

"Chị chị, cho em ít tiền, em của em bị sốt nặng, rất cần tiền." Một bé trai tám tuổi giữ ống quần của cô lại.

Hoắc Vi Vũ lấy ví ra, bé trai liền đoạt ví của cô chạy mất.

Ví của cô cũng không có nhiều tiền, nhưng mà CMND và thẻ ngân hàng đều ở trong đó.

"Này, đừng chạy, đừng chạy." Hoắc Vi Vũ đuổi theo.

Bé trai chạy rất nhanh, va vào một phụ nữ.

Người phụ nữ ngả xuống trước mặt cô.

Bé trai biến mất.

Hoắc Vi Vũ đỡ cô ta dậy:

"Không sao chứ?"

"Đương nhiên cô ta không sao rồi, bọn họ là một nhóm mà." Âm thanh lạnh lùng của Cố Cảo Đình truyền tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui