"Dạy trẻ con, ông sao?" Tô Bồi Ân nhìn kĩ Thôn bí thư.
Thôn bí thư rất áy náy:
"Tôi biết chữ cũng không nhiều, chuyện tron thôn còn rất nhiều, tôi còn phải đi đón bọn họ đến trường."
"Đứng lên đi, tôi qua, nếu như ông là tên lừa đảo, tôi cũng đáng đời." Hoắc Vi Vũ hạ quyết tâm, đỡ thôn bí thư dậy.
"Cô... Thật là khiến người ta không bớt lo, đi thôi." Tô Bồi Ân bất đắc dĩ nói.
"Tô tổng cũng cùng đi sao?" Hoắc Vi Vũ không hiểu.
"Cô cho rằng tôi muốn đi? Trên lý thuyết, thấy chết không cứu là phạm tội, tôi cũng không muốn tai họa bất ngờ." Tô Bồi Ân giật lấy hành lý trên tay Hoắc Vi Vũ.
"Các người thật sự là người tốt, đi bên này." Thôn bí thư ở phía trước dẫn đường.
Hoắc Vi Vũ nghi ngờ nhìn Tô Bồi Ân:
"Tô tổng, anh trăm công nghìn việc, đến Linh Đô làm gì? Không giống như là nhàn quá đến du lịch."
"Tới khảo sát hạng mục đầu tư, nói không chừng, lòng trắc ẩn của tôi nổi lên, quyên cho bọn họ vài trường học, trọng thưởng cho các người đến dạy học, lão sư muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Tô Bồi Ân hời hợt nói.
Hoắc Vi Vũ liếc anh một chút.
Tô Bồi Ân cho bọn cô một trăm vạn cũng không để ý, xác thực đại khí.
Nói không chừng anh thật sẽ làm vậy.
"Cứu một mạng người hơn xây 7 tháp chùa, anh sẽ được báo đáp." Hoắc Vi Vũ vuốt mông ngựa nói.
Tô Bồi Ân cười nhìn cô, hỏi:
"Hết thương tâm rồi hả?"
Hoắc Vi Vũ dừng một chút, xác thực, không có thương tâm như nãy nửa.
Chỉ cần không nghĩ đến, liền sẽ không khó vượt qua.
"Anh nhìn thấy tôi thương tâm mới vui vẻ sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi lại.
"Thay đổi trọng tâm cuộc sống, là phương pháp tốt nhất, muốn ở qua bao nhiêu khách sạn, đổi qua bao nhiêu giường đôi, nhẫn cũng chỉ như hàng hóa trao đổi, muốn nói chuyện một lần yêu nhau rồi kết hôn, hiện tại rất ít, không phải cô cũng nói trải qua mấy lần sao? Có thể cùng với cô cái kia, có lẽ, hiện tại còn chưa có xuất hiện, quen thuộc liền tốt." Tô Bồi Ân ý vị thâm trường nói ra.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, lông mi thật dài che khuất trong mắt ba động.
Thôn bí thư đưa bọn anh đến trạm Trường Đồ.
Bọn họ cùng nhau lên Ba Sĩ.
Hoắc Vi Vũ ngồi xuống trước, Tô Bồi Ân ngồi cạnh cô.
Trên xe, các loại mùi lạ, xông vào, ngửi hơi khó chịu.
Hoắc Vi Vũ mở cửa sổ ra.
Thôn bí thư nói qua địa phương cô định tới.
Hoắc Vi Vũ một câu cũng không hiểu, nhìn ông giao cho người bán vé 45 đồng.
15 đồng một người, Hoắc Vi Vũ cảm thấy không quá xa.
Kết quả, xe chạy tới chạy lui, mất ba tiếng.
Thôn bí thư nói vài câu với tài xế, tài xế liền dừng xe.
Thôn bí thư nói với bọn họ:
"Chúng ta xuống ở đây."
Hoắc Vi Vũ bước xuống xe, nhìn bốn phía.
Không có thôn xóm, không có phòng trọ, đường đi cũng không có.
Thôn bí thư rất là xấu hổ, giải thích nói:
"Chúng ta đi bộ qua ba đỉnh núi sẽ đến trường học."
Hoắc Vi Vũ: "..."
"Ha ha. " Tô Bồi Ân cười, nụ cười phá lệ rực rỡ, lại có thâm ý.
Hoắc Vi Vũ liếc Tô Bồi Ân:
"Anh có thể mở vài cái đường thông qua núi không?"
"Vài đường, tôi có thể cứu vãn ngàn ngàn vạn vạn người, lại ở nơi hoang vu mở đường, có bệnh sao?" Tô Bồi Ân không khách khí nói.
Hoắc Vi Vũ cũng ý thức được mình quá cảm tính.
Cô theo thôn bí thư đi qua ba đỉnh núi, đến một cái thôn nhỏ, ước chừng mười mấy hộ gia đình.
Một người lính chạy tới, nóng nảy nói ra:
"Thôn bí thư, xin chào, xin hỏi nơi này của ông có bác sĩ không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...