Hoắc Vi Vũ cảm nhận được độ ấm nơi tay mình chạm vào.
Cô xấu hổ, giữ nguyên tờ giấy trong tay, nhìn về phía Tô Bồi Ân.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
"Cô cố ý?" Tô Bồi Ân hạ giọng hỏi, đôi mắt thâm sâu khiến người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì.
"Như vậy là đang rèn luyện yêu cầu kĩ năng sống cao, anh là ông chủ của tôi, ngoại trừ ngẫu nhiên xảy ra thì tôi không có khả năng xuống ta với anh, anh..."
Hoắc Vi Vũ nhìnvào nơi đó, rồi lại quay mặt ra chỗ khác.
Một người nam nhân đối với chính mình, dựng thẳng đi lên, vẫn chỉ là ông chủ thôi sao? Cảm giác này... không được tốt cho lắm.
"Tôi?" Tô Bồi Ân tự nhiên tiếp nhận giấy ăn trong tay cô, bình tĩnh giải thích: "Bất ngờ bị đụng chạm đương nhiên cơ thể có phản ứng, nó giống như miếng xốp ướt bị cô ép sẽ tiết ra nước, cô đừng có tưởng bở nữa."
Tô Bồi Ân quay sang nhìn cô, hạ tầm mắt, cất giọng ghét bỏ: "Xét về hành động vừa rồi của cô, lực cũng không nhẹ, nhưng tôi ghét nhất loại nữ sinh chủ động, mà lại còn là nữ sinh xấu xí như cô!"
Xấu xí? Cô sao?
Được rồi.
Cô thực sự muốn được chiêm ngưỡng dung nhan bạn gái Tô Bồi Ân, nếu như hắn có.
"Tôi đi vệ sinh, hơn nữa, à, phiền anh nói với miếng xốp đó của mình, huynh đệ à, ngắn không phải lỗi của cậu, chỉ là... sao cậu lại quá mẫn cảm như vậy chứ? Chưa gì đã mặt nói với vị "huynh đệ" của hắn.
Tô Bồi Ân: "..."
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, cầm túi xách. đi về phía toilet.
Tô Bồi Ân mi run run.
Ngắn, a!
Cô dám chê hắn.
Hoắc Vi Vũ đi vào toilet, hít một hơi thật sâu, nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Tô Bồi Ân nói, Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ đều đang ở cửa hàng chụp hình cưới..
Xem ra, anh đang rất vui vẻ.
Vốn dĩ cô muốn rời khỏi nơi này, đi hít thở không khí trong lành, hoàn toàn mới mẻ.
Nhưng cô không nghĩ tới sẽ đến nơi bọn họ đang hạnh phúc bên nhau, cho người ta thấy mình thiếu vắng tình cảm như thế nào.
Nếu cô chỉ coi Cố Cảo Đình là người qua đường thì tốt rồi.
Anh kết hôn, cô cũng sẽ không bi thương.
Không giống như bây giờ, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi, lòng liền nhói đau.
"Đông, đông, đông." Tiếng gõ cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cửa.
"WC không phải nơi trang điểm, nhìn gương mà ngẩn người ra mãi như vậy, không thấy xấu hổ à? Hơn nữa, hình như cô đi toilet là để trốn tránh tôi thì phải?" Tô Bồi Ân cười nói.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Nếu hắn không phải ông chủ của cô, cô lại phải làm việc, mà hợp tác với hắn rất tự do thoải mái thì cô khẳng định sẽ đá hắn vào viện tâm thần.
Hoắc Vi Vũ mở cửa, nheo mắt nhìn hắn: "Anh đến cả bạn gái còn không có, nói tôi như thế không tự thấy xấu hổ sao?"
"Nói cho đúng vào, không phải là tôi không có, mà là không thích có." Tô Bồi Ân đáp trả, bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Hoắc Vi Vũ quay người bước đi.
Bất chợt, cánh cửa lại mở ra, hắn cười phóng đãng: "Có muốn vào trong nhìn một chút không?"
Hoắc Vi Vũ nheo mắt.
Cô không tin hắn dám biểu diễn trước mặt mình.
Cố ý đả kích, khiêu khích cô ư?
Hắn quá coi thường Hoắc Vi Vũ cô đây rồi.
"Được sao? Dù sao tôi xấu như vậy, sợ anh sẽ thấy chướng mắt thôi." Hoắc Vi Vũ hất cằm đáp trả.
Tô Bồi Ân dừng lại một chút rồi lại cười tươi, mở cửa WC cho cô vào.
Hoắc Vi Vũ đi thẳng vào trong.
Hắn đặt hai tay bên hông cô, ánh mắt đầy cao ngạo hỏi: "Cố Cảo Đình không thỏa mãn cô sao?"
Đáy mắt Hoắc Vi Vũ ngay lập tức xoẹt qua một tia bi thương, ảm đạm nhìn hắn
Cố Cảo Đình mãi mãi là vết thương khắc sâu trong lòng cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...