“dạ?” Hoắc Vi Vũ đáp, giọng đã nghẹn ngào.
Thẩm Mặc Thần đầu bên kia trầm mặc ba giây, “Thôi, tới đâu hay tới đó, có việc gọi điện thoại cho anh.”
“dạ.” Hoắc Vi Vũ sợ Thẩm Mặc Thần phát hiện cô khác thường, cúp điện thoại.
Dì Lâm lo lắng nhìn Hoắc Vi Vũ, “Nếu không, con nói với anh hai, Anh hai con thông minh, nói không chừng có thể giúp con giải quyết vấn đề, rốt cuộc, đứa trẻ là gánh nặng, cũng là lợi thế. nếu con thật sự thích anh ta, chúng tôi cũng không phản đối.”
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, kiên định nhìn không khí, “Anh không nợ con, hôm nay bắt đầu, chúng con không còn có bất kỳ quan hệ gì, Dì Lâm, việc con mang thai, không cần nói với bất luận kẻ nào.”
“Thừa Ân cũng không nói sao?” Dì Lâm hỏi.
“Ai cũng đừng nói. con nghĩ ra đi du lịch, giải sầu trở về, sẽ quyết định làm như thế nào.” Hoắc Vi Vũ lý trí rất nhiều.
“ bây giờ con có thai, một mình đi ra ngoài du lịch, quá nguy hiểm.” Dì Lâm phản đối.
“Nơi nơi đều có bệnh viện, con sẽ không có việc gì, Dì Lâm, con đói bụng.” Hoắc Vi Vũ mỉm cười nói.
“Nhìn trí nhớ dì này, con không thể bị đói, dì đi mua đồ ăn ngon cho con, chờ đi.” Dì Lâm đem điện thoại nạp điện lấy ra từ túi xách, bà cầm túi xách đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ từ trên giường đi xuống, sạc di động, đi văn phòng bác sĩ, gõ cửa, hỏi: “Tôi là người bệnh số 12, xin hỏi, ai là bác sĩ chủ trị?”
“Là tôi, sao vậy?” Một nữ bác sĩ khó hiểu hỏi.
“Tôi có việc muốn cùng cô nói chuyện.” Hoắc Vi Vũ xoay người, đi ra ngoài hàng hiên.
Nữ bác sĩ theo sau.
“Tôi chỉ là suy dinh dưỡng mới té xỉu đúng không?” Hoắc Vi Vũ thanh lãnh hỏi.
“suy dinh dưỡng là nguyên nhân chủ yếu, lần đầu cô mang thai, đề nghị nên nghỉ ngơi nhiều, không cần thức đêm, ăn nhiều hoa quả, protein, bảo trì tâm tình sung sướng, không cần làm việc nặng.” Bác sĩ kiến nghị nói.
“Tôi không muốn bệnh viện lưu lại hồ sơ của tôi, có thể không? Tôi chỉ là suy dinh dưỡng, hơn nữa hôm nay phải xuất viện.” Hoắc Vi Vũ xác định nói.
“Tôi đây là làm bộ.”
Hoắc Vi Vũ hơi hơi mỉm cười, “Ngài chỉ là một thiên sứ lắng nghe nguyện vọng của người bệnh, tôi sẽ gởi cho ngài hai vạn phí cảm tạ. Làm ơn.”
“à, kia…… tốt.” Bác sĩ xấu hổ nói.
“Vẫn còn cầu xin cô giúp tôi diễn tuồng vui.”
*
Dì Lâm mang đồ ăn lại đây.
Hoắc Vi Vũ gọi điện thoại đi ra ngoài, một tiếng liền cúp.
bác sĩ chủ trị lập tức từ trong văn phòng đi ra.
“Tiểu Vũ, tới ăn cơm, đừng để đói lả.” Dì Lâm thu xếp, đem đồ ăn đưa tới trên bàn.
Bác sĩ đi vào, nóivới Hoắc Vi Vũ: “Thực xin lỗi, tôi lại làm thí nghiệm máu lần nữa, cô không có mang thai, chỉ là suy dinh dưỡng.”
“A, Tiểu Vũ không có mang thai?” Dì Lâm thực khiếp sợ.
Hoắc Vi Vũ ôm bụng, thực bình tĩnh nhìn về phía bác sĩ, “Tôi đây có thể xuất viện sao?”
“Có thể, một hồi cô tới chổ tôi lấy đơn thuốc, nhớ rõ, chú ý nghỉ ngơi nhiều, cô quá gầy.” Bác sĩ công đạo nói.
“Cám ơn.” Hoắc Vi Vũ gật đầu.
Dì Lâm cười, “Thật tốt quá, con không có mang thai, dì sợ con huỷ hoại chính mình, xuất viện liền ở chỗ Dì Lâm, mỗi ngày Dì Lâm làm thức ăn ngon cho con.”
“con muốn đi du lịch trước.”
“được, được, được, giải sầu cũng là tốt, thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, hà tất yêu đơn phương một cái cây, con ăn trước, dì đi làm thủ tục xuất viện cho con.” Dì Lâm nhiệt tình nói.
Hoắc Vi Vũ xóa bỏ tin tức đem tiền chuyển khoản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...