"Thả em ra ngoài, em lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt! Luân Côn là sao? Giang Hạo Trần là sao? Lâm Thừa Ân, Ngụy Ngạn Khang, Duật Nghị, còn có nào người đàn ông là anh say đắm em! Hoắc Vi Vũ, anh có thể yên tâm về em hay sao?" Cố Cảo Đình nhớ tới Luân Côn, nhớ tới Giang Hạo Trần, lửa giận lại bùng cháy.
Anh là đang ghen tị sao?
Thật đáng yêu.
"Có anh rồi, em còn có thể tơ tưởng đến ai chứ." Hoắc Vi Vũ cười nói.
Chỉ một câu nói đã khiến trái tim anh ấm lên, ánh mắt anh nhìn cô cũng nhu hòa hơn nhiều.
"Đi công tác cùng anh, em sẽ làm lính cần vụ của anh." Cố Cảo Đình đề nghị.
"Lính cần vụ ư?" Hoắc Vi Vũ suy nghĩ một lúc, nhìn về phía Cố Cảo Đình, "Em muốn học về y khoa, như vậy có thể trở thành một nữ quân y, quang minh chính đại ở cạnh anh. "
"Em không nên làm trái lại lệnh của anh chứ?" Cố Cảo Đình ôm vòng qua thắt lưng cô, bàn tay hơi gia tăng lực đạo.
"Trước khi làm quân y, có thể làm lính cần vụ của anh nha, em đâu có làm trái lại." Hoắc Vi Vũ giải thích.
Cố Cảo Đình trong lòng thoải mái hơn, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, "Hiện tại thực thi luôn đi, em mau xin nghỉ việc đi."
"Em đang trong kì thực tập, lần này bọn em là hai tổ PK, thua sẽ bị loại, em bị loại cũng không sao, dù sao cũng cùng đi công tác với anh, nhưng là tiểu Ba thực sự rất tốt với em, em không nỡ phụ cô ấy." Hoắc Vi Vũ suy nghĩ sâu xa nói.
Cố Cảo Đình cầm lấy bản hợp đồng cô đang ký, "Em đúng là thương người."
Anh nhìn lướt qua hợp đồng, nhướn mày mày, hồ nghi nói: "Em không đề giá cả vào đây sao?"
"Em cũng muốn đề giá vào đây, nhưng mấy người mua hàng nói cũng có lí. Các anh vốn là những người bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân, em lại thu tiền của mọi người thì thật vô lí, nhưng thức ăn các anh ăn được cấp ở nới tiền tuyến thì nên trả tiền. Nếu em nhắc lại chuyện này, cảm gúac không được hay cho lắm."
Cố Cảo Đình gật gật đầu.
"Yên tâm, có anh ở đây, em nhất định sẽ thắng." Anh nói chắc nịch.
Nghe lời anh hứa hẹn, lo lắng của cô hoàn toàn biến mất.
Đêm qua chưa ăn gì, sáng cũng chưa ăn gì, lại vừa phải vận động.
Hiện tại bụng anh đang thì thầm kêu.
"Đói rồi sao? Em đi nấu chi anh. " Hoắc Vi Vũ ôn nhu nói.
"Ừ. Em đi làm đồ ăn, bọn họ vẫn đang ở phòng họp chờ anh, anh đi xử lý công chuyện đã. bản hợp đồng anh sẽ kêu người chuyển gửi tới bãi săn, cũng sẽ khôi phục việc trao đổi mua bán hàng hóa, còn về phần em, từ hôm nay bắt đầu đi theo anh, một bước cũng không rời." Anh ra lệnh.
Một bước cũng không rời?
Anh đi G quốc cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ, cô cũng phải đi theo sao?
Hay là anh đêm hôm khuya khoắt ngồi lẻ bóng một nơi, cô cũng đợi?
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống.
Thời gian này cực kì khó khăn, lại nghĩ tới những chuyện không như ý xảy ra, mỗi bước đi đều cực kì gian nan.
Cô không biết tương lai rồi sẽ như thế nào?
Cô muốn quý trọng và nâng niu từng ngày một, bởi vì, một ngày nào đó, có thể sẽ là ngày cuối cùng.
"Tự nhiên đờ ra làm gì vậy?" Cố Cảo Đình đứng lên, nhìn xuống cô phía dưới hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh, mặt đỏ lên đáp lời: "Phòng họp, cách nơi này rất xa sao?"
Cô vừa rồi kêu lớn như thế, sợ bị người ta nghe thấy.
Như vậy thì thật mâc cỡ.
"Em đang nghĩ gì vậy? Cách âm?? Việc yêu anh mất mặt đến vậy hả?" Cố Cảo Đình nét mặt không hờn không giận hỏi.
"Nếu bị nghe thấy thì rất xấu hổ." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng đáp.
"Ai dám xấu hổ! Yên tâm, bọn họ chỉ dám tôn kính em hơn thôi, anh đi họp, đừng có nghĩ linh tinh nữa." Cố Cảo Đình chắn chắn nói.
Cô có thể nhận được sự kính trọng như anh sao?
Nếu anh cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ, những người đó, có lẽ họ sẽ chỉ biết đến cô là người phụ nữ sau lưng Cố Cảo Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...