"Em gửi địa chỉ qua đây, lát anh sẽ cho người đến đón em." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Tuy giọng nói không chút nhiệt độ, vẫn làm cô cảm động muốn khóc.
"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ nói thật lòng.
"A." Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, cúp máy.
Nếu như trên cái thế giới này, tất cả nỗ lực chỉ dùng một tiếng cám ơn biểu thị, vậy ai còn nguyện ý nỗ lực.
Cảm ơn là lễ phép, nhưng cũng là xa lạ.
Hoắc Vi Vũ nghe được anh "a" một tiếng, trong lòng rất khó chịu, như bị sương mù bao phủ, không cách nào tiêu tan.
Chỉ chốc lát, người của Cố Cảo Đình đã đến đón cô.
Hoắc Vi Vũ đã từng gặp qua anh ta, Tần Duyệt.
Cô rất lễ phép gật đầu.
Tần Duyệt quái dị nhìn Hoắc Vi Vũ một chút, mặt không thay đổi mở cửa xe.
Hoắc Vi vào xe, cũng không nói gì, nhìn ra cửa sổ.
Sau khi cô chết, không muốn một mực ở lại chỗ này, lẻ loi trơ trọi, cảm giác rất đáng thương.
Nếu như vẩy tro cốt vào Hồng Việt Hải, một mặt có thể phù hộ cho Cố Cảo Đình, mặt khác có thể đi theo dòng nước ngao du, luồn lách khắp nơi.
Tần Duyệt nhìn Hoắc Vi Vũ một chút:
"Tư lệnh đang đàm phán với nước G, ba ngày sau sẽ qua nước G cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ, đại ca và nhị ca của cô sẽ được thả."
"Ừm." Hoắc Vi Vũ lên tiếng, không phản ứng dư thừa.
Buồn bã lặng yên.
Còn ba ngày...
"Về sau đừng cãi lời tư lệnh, tư lệnh rất yêu cô, ngài luôn bảo hộ cô chu toàn, nhưng mà, cô tuyệt đối phải nghe lời, hiện tại tư lệnh rất tức giận, đàn ông là phải dỗ dành." Tần Duyệt ý vị thâm trường nói ra.
Hoắc Vi Vũ nhìn Tần Duyệt, nhếch miệng, khẽ cười nói:
"Tôi sẽ không gây phiền toái cho anh ta nữa, yên tâm."
Mặt của Tần Duyệt hơi khác thường, nói khẽ:
"Cảm ơn cô, không kéo tư lệnh cùng xuống địa ngục, nếu không phải lúc đó cô khăng khăng đi với điện hạ, thì hiện tại có thể Hứa tư lệnh là một thi thể lạnh băng rồi."
Vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ lên, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.
Bị người khác chỉ trích cô không khóc, bị người khác hiểu lầm cô cũng không giải thích.
Hiện tại, vì có một người hiểu cô, bao nhiêu ủy khuất tích tụ liền tuôn trào, nước mắt chảy ra.
"Tôi cho rằng, tình yêu, không phải liên lụy lẫn nhau, mà chính là đơn phương hay song song cũng có thể, tôi hi vọng có một ngày anh ta giương cánh, đứng ở trên cao, cao ngạo khí phách, độc lĩnh phong tao." Hoắc Vi Vũ tưởng tượng nói.
"Tư lệnh quá yêu cô, cho nên, cô rất quan trọng với ngài, cô cho tư lệnh chút thời gian, ngài nhất định có thể loại bỏ muôn vàn khó khăn đến bên cạnh cô." Tần Duyệt trấn an nói.
"Tôi có tài đức gì, cần anh ta nỗ lực bảo vệ, vì anh, cuộc sống u ám của tôi có chút ánh sáng, quá khứ anh làm những thứ kia vì tôi, là đủ rồi, cho dù tôi chết, cũng mãn nguyện, cảm ơn hôm nay anh nói với tôi những lời này, cảm ơn." Hoắc Vi Vũ cười thật thà.
"Người trong cuộc là người khó hiểu nhất, tư lệnh sẽ không buông tha cho cô." Tần Duyệt nhìn cô, cảm thấy đau lòng.
"Từ bỏ, cũng là đạt được, có bỏ mới có thể có, hơn nữa Đan Địch Tư Lục Phỉ là phụ nữ đánh để anh ta yêu." Hoắc Vi Vũ rộng rãi nói.
Tần Duyệt nhún vai, không nói gì thêm.
Anh cảm thấy, người từ bỏ thật sự không phải tư lệnh, mà chính là Hoắc Vi Vũ.
Loại cảm giác này khiến anh cảm thấy hoảng sợ.
Hoắc Vi Vũ phát hiện, hướng anh ta chạy không phải đường đến quân khu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...