Hoắc Vi Vũ lướt qua anh, hờ hững đi ra ngoài.
Trời đã sáng rồi.
Mặt trời cũng lên cao.
Ánh nắng rơi vào mặt của cô.
Cô vẫn không thấy ấm áp, trong lòng lạnh thấu xương.
Nư binh doanh trưởng đi tới, cúi chào, trả lại điện thoại di động cho cô:
"Ngại quá, chúng tôi không biết cô là phụ nữ của Cố Cảo Đình. Nếu biết, cho chúng tôi mười lá gan cũng không dám để cô nhận nhiệm vụ. Tư lệnh vì cô ngay cả mạng cũng không cần. May mắn cả hai đều không có chuyện gì."
Hoắc Vi Vũ có thể tưởng tượng ra, Cố Cảo Đình và Cáp Đặc đấu trí cũng rất nguy hiểm.
Giống như, từ khi anh gặp cô, mọi chuyện đều không suôn sẻ/
Chắc cô là sao chổi.
Cũng tốt, sắp chấm dứt rồi.
Thật sự, Cố Cảo Đình cưới Đa Địch Tư Lục Phỉ cũng tốt.
Tương đương anh được nước G ủng hộ.
Về sau Duật Cẩn cũng không làm khó được anh rồi.
Hoắc Vi Vũ nhận điện thoại di động, thanh lãnh gật đầu.
"Cô muốn đi đâu? Để chúng tôi trở về." Nữ binh doanh trưởng nhiệt tình nói.
"Cô rất nhàn sao?" Cố Cảo Đình đi ra, lạnh lùng nói.
Gần đây tâm tình tư lệnh rất không tốt, nữ binh doanh trưởng cũng không dám tùy tiện nói lung tung nữa. Ngay ngắn đứng sang bên.
Ánh mắt Cố Cảo Đình nhạt nhẽo nhìn Hoắc Vi Vũ, không có chút ý muốn dây dưa với cô.
Anh xa cách, khiến cô có loại cảm giác mất mát không nói ra được.
Nếu như cô chết rồi...Anh sẽ còn chán ghét cô như bây giờ không?
"Nhìn gì vậy, muốn anh phái người khác tiễn sao, em đủ tư cách sao?" Cố Cảo Đình lạnh giọng châm chọc nói.
Hoắc Vi Vũ buồn bực quay đầu rời đi.
Bến tàu có rất nhiều xe, cách bãi săn cũng không xa.
Sau mười phút, Hoắc Vi Vũ đã đến bãi săn.
Tiểu Ba mắt khóc đến sưng đỏ.
"Hoắc bộ trưởng, cuối cùng cô cũng về rồi. Tôi còn tưởng cô không về được. Thật xin lỗi, đều là tôi không tốt, liên lụy đến cô." Tiểu Ba nói xin lỗi.
Hoắc Vi Vũ nghe Tiểu Ba nói như vậy, ngược lại có chút áy náy.
Sau khi cô chết thì mọi chuyện sẽ giải quyết ổn thỏa.
Tiểu Ba tín nhiệm cô, ngược lại bị mất việc, cũng quá đáng thương.
"Không phải bây giờ tôi an toàn trở về rồi sao? Hiện tại quân khu muốn hủy bỏ hiệp ước, 70% chúng ta đều bán cho quân khu, nếu như bọn họ hủy hiệp ước, chúng ta thật sự phá sản." Vương quản lý thấy Hoắc Vi Vũ về liền nổi giận nói.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi." Tiểu Ba khóc nói xin lỗi.
"Tiểu Ba, không liên quan gì đến cô, chuyện này để tôi giải quyết." Hoắc Vi Vũ đoán nguyên nhân là vì cô.
"Cô giải quyết? Giải quyết thế nào? Đừng làm loạn. Lát tôi gọi điện đến công ty tìm người giúp đỡ, các cô đi đi, nơi này không hoan nghênh các cô." Vương quản lý hạ lệnh đuổi khách.
Một khi người của công ty đến, bọn họ liền bị đào thải.
"Tiểu Ba, ở đây chờ tôi trở lại." Hoắc Vi Vũ nói, ra ngoài, lấy điện thoại ra.
Rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Cô không quan tâm, gọi cho Cố Cảo Đình.
Nhưng đều không gọi được.
Cô nhớ V tiên sinh cũng là Cố Cảo Đình, liền gọi cho V tiên sinh, gọi được.
"Có chuyện gì?" Tiếng nói của Cố Cảo Đình truyền qua điện thoại.
Nghe được tiếng nói của anh, Hoắc Vi Vũ xúc động muốn khóc.
"Em muốn gặp anh, mười phút là được, em có việc cần nói." Hoắc Vi Vũ nói.
Cố Cảo Đình trầm mặc.
Hoắc Vi Vũ sợ anh cự tuyệt, lòng bàn tay rỉ đầy mồ hôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...