Hoắc Vi Vũ nhìn anh dứt khoát, trong lòng như bị thắt chặt.
"Cố Cảo Đình, em sống là người của anh, chết là ma của anh, từ nay về sau, em chỉ muốn sống với anh." Hoắc Vi Vũ đỏ mắt nói ra, cố nén nước mắt.
"Cho nên, em chọn điều thứ hai?" Cố Cảo Đình hỏi, u lãnh nhìn cô.
Triệt để tuyệt vọng.
Cái gì mà muốn gã cho anh, gì mà tín nhiệm anh, anh chỉ lừa mình dối người mà thôi.
"Em sinh con cho anh, chỉ thích một mình anh, chỉ chăm sóc mình anh, chỉ ở cùng với anh." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.
" Chẳng qua là không muốn danh phận, vì an toàn của đại ca và nhị ca của em, nên chắp tay tặng anh cho người khác, đúng không?" Cô Cảo Đình hơi nhếch miệng, trong mắt một chút ý cười đều không có.
"Anh sẽ cùng vợ anh lên giường, làm cho vợ anh mang thai con của anh."
Hoắc Vi Vũ đau lòng.
Đau, giống như không phải là của mình nữa.
Cô thật không muốn đối diện với hiện thực tàn khốc.
Chỉ cần nghĩ đến, Cố Cảo Đình quan hệ với phụ nữ khác, liền không chịu nổi.
Cô sẽ đố kỵ đến nổi điên.
"Anh cho em lựa chọn lần cuối, chọn thứ nhất hay thứ hai, Hoắc Vi Vũ, anh đã cho em rất nhiều cơ hội, muốn làm vợ của anh, hay là tình nhân của anh." Anh xoa gương mặt của cô.
Cô tham luyến nhiệt độ trên tay, nắm chặt cổ tay anh.
"Không muốn, anh cùng cô ta...phát sinh quan hệ." Âm thanh của Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào.
Làm tình nhân núp trong bóng tối, đã phá vỡ nguyên tắc của cô rồi.
Cô thật không muốn, không muốn anh ngủ với phụ nữ khác.
Ánh mắt Cố Cảo Đình lạnh như mùa đông tháng chạp, có thể đóng băng hết thảy.
Anh lạnh lùng rút tay về, giống như người xa lạ, nhìn cô:
"Lựa chọn điều thứ hai, thì đã mất cơ hội đàm phán điều kiện, hiện tại, em có thể đi."
Hoắc Vi Vũ mông lung nhìn anh, bọt nước làm mờ anh mắt.
Cô, giống như một con người ích kỷ.
Nhìn anh, cơ bản không nỡ đi, còn muốn ở lại bên cạnh anh, cho dù biết, tính tình của mình làm tổn thương anh, nhưng cô vẫn lựa chọn theo anh.
Bởi vì yêu anh, thậm chí, biết rõ anh sẽ lấy người khác làm vợ, chắc sẽ hưởng thụ sủng ái của anh, cô lại yêu cầu anh không được đụng vào vợ của mình.
Hiện tại, nhìn anh khổ sở, cô muốn từ bỏ cả thế giới, từ bỏ tất cả, chỉ cần anh.
Cô có lỗi với đại ca, có lỗi với nhị ca, có lỗi với những người yêu thương cô, ai cũng thật xin lỗi.
Hoắc Vi Vũ không nên sống.
Nếu như cô chết, liền có thể thấy ba ba rồi.
Nếu như cô chết, Cố Cảo Đình sẽ ít bị tổn thương hơn, sẽ không khó chịu nữa.
Nếu như cô chết rồi, anh có thể quên cô đi.
Làm vợ của anh hạnh phúc, anh cũng hạnh phúc.
Thời gian có thể quên lãng hết thảy.
Một người, đau xót, tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Cô, kỳ thật, vẫn không chịu được anh lấy người khác, chịu không được khi nghĩ đến, anh quan hệ với phụ nữ khác, càng nhịn không được, người khác sinh con cho anh.
Đã nhịn không được, thì cũng không thể chịu đựng.
Vận mệnh của cô như được trời sắp đặt trước, nhưng mạng của cô, vẫn nằm trong tay cô.
Ngày Cố Cảo Đình cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ, cũng chính là ngày cô ra đi.
Cái thế giới này, làm cô thấy vô cùng mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...