Quân Khu
"Cầu xin các người, cho tôi gặp tư lệnh đi, chỉ cần biết Hoắc trưởng phòng ở đâu là được. Ô ô ô ô." Tiểu ba khóc lóc nói.
"Đi mau, nơi này không phải là đại phương để cô gây chuyện, nếu cô không đi, đừng trách tôi không khách khí." Binh lính mặt không đổi nghiêm nghị nói.
"Đều là tôi hại Hoắc trưởng phòng, tôi chỉ cần biết Hoắc Vi Vũ có an toàn hay không là được rồi." Tiểu Ba xông vào ký túc xá của tư lệnh.
Binh lính ngăn cô lại, cơ bản cô không vào được.
Lính cần vụ (lính phục vụ trong quân đội cũ) đi qua, nhíu mày, bực bội nói:
"Ném cô ta ra ngoài, tâm tình tư lệnh rất không tốt, đừng có làm phiền tư lệnh."
"Vâng." Binh lính xách Tiểu Ba lên, hướng ra ngoài.
Tiểu Ba nghĩ, một khi cô bị ném ra ngoài, cơ bản không vô được nữa, vội hô:
" Tư lệnh, ngài đuổi nhân viên cùng hủy bỏ đơn đặt hàng, hẳn cũng bớt giận đi. Hoắc trưởng phòng của tôi là vô tội, xin ngài buông tha cô ấy đi."
Văn phòng của Tư lệnh cách âm rất tốt, nhưng thích lực của anh rất nhạy bén, nhưng không nghe rõ bên ngoài nói gì, cảm thấy vô cùng ồn ào, gọi điện, hỏi lính cần vụ:
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
" Báo cáo tư lệnh, có một cô gái đang la hét, tôi đã sai người đuổi cô ta đi rồi." Lính cần vụ báo cáo.
Một cô gái?
Cố Cảo Đình dừng một chút, ánh mắt ảm đạm xuống mấy phần, hắng giọng một cái, hỏi:
"Cô ta nói gì?"
"Cô ta nói, ngài đuổi nhân viên, hủy bỏ đơn hàng, cũng nên bớt giận chút." Lính cần vụ báo cáo.
Cố Cảo Đình trầm mặc ba giây, phân phó nói:
"Mang cô ta vào."
"Vâng." Lính cần vụ nhanh chóng đi bắt người.
Ngón tay Cố Cảo Đình gõ nhẹ lên bàn, như có điều suy nghĩ, giống như là nghĩ đến cái gì.
Anh đứng dậy, đi đến trước gương, sửa sang lại quần áo, cởi cúc áo sơ mi ra, cảm thấy chưa vừa ý, nhíu mày, lại cài cúc vào, cẩn thận tỉ mỉ.
Chỉnh lý tốt kiểu tóc, lãnh khốc nhìn chính mình trong gương.
Vẫn cảm thấy... chưa hoàn mỹ.
Anh vào nhà vệ sinh, rửa mặt, cạo râu sạch sẽ, lúc này mới hài lòng.
Quay người, ra ngoài, cầm một phần văn kiện đặt lên bàn, suy nghĩ một chút, lại rót cho mình một chén trà bên cạnh.
" Đông, đông, đông." Tiếng đập cửa vang lên.
Cố Cảo Đình nhanh chóng kéo ghế, ngồi xuống, cầm tư liệu, cúi đầu nhìn, trầm giọng nói:
"Vào đi."
Cửa đẩy ra.
Tiểu Ba nhìn thấy Cố Cảo Đình, khóc sướt mướt thỉnh cầu nói:
" Tư lệnh, xin ngài thả Hoắc trưởng phòng đi, cô ta vô tội."
Cố Cảo Đình kinh ngạc nhìn Tiểu Ba, đôi mắt thâm trầm, không vui nói:
"Tại sao là cô, Hoắc Vi Vũ đâu?"
"Tôi nghe nói Hoắc trưởng phòng qua gặp mặt ngài, nhưng hiện tại cũng chưa trở về." Tiểu Ba giải thích nói.
"Sao có thể?" Cố Cảo Đình nhíu mày, trong lòng hiện lên một tia khủng hoảng, ra lệnh cho lính cần vụ:
"Trong quân không được tùy ý để cho người ta ra vào, trong vòng mười phút cần phải tìm ra cô ta, đưa đến trước mặt tôi."
Sau năm phút
Tiếng đập cửa vang lên.
Lính cần vụ tiến vào, cúi chào, mặt lộ vẻ khó xử báo cáo:
"Tư lệnh, lần này chúng ta hành động thiếu một phụ nữ xinh đẹp, lính đặc chủng của chúng ta không hợp cách, vừa vặn, Chỉ huy Trần Đoàn Trường thấy được Hoắc Vi Vũ, cô ta bị trưng dụng, hiện tại đã chấp hành nhiệm vụ."
"Khốn kiếp!" Cố Cảo Đình bùng nổ chửi tục, trong mắt bắn ra sắc bén, toàn thân lãnh liệt, bước ra ngoài, ra lệnh:
"Lập tức mang tôi đi đến đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...