Điện thoại của Cố Cảo Đình có tin nhắn vang lên.
Anh nhìn là lão Triệu, mở ra.
"Tư lệnh, máy bay chiến đấu đã chuẩn bị tốt, ngài ra lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ xông vào. Chúng tôi ủng hộ tư lệnh thành vương, thề sống chết nguyện trung thành với tư lệnh, Duật Cẩn là một tiểu nhân âm hiểm, xin phản."
Ánh mắt Cố Cảo Đình sắc bén nhìn về phía Hoắc Vi Vũ trên đài thẩm vấn.
Ánh mắt anh thâm thúy giống như biển lớn mênh mông.
Nhìn như bình tĩnh, bên trong lại che giấu sóng to gió lớn, gió nổi mây phùn.
Cô cho rằng anh không biết, cô cố ý bại lộ, để cho người ta bắt đi à?
Cô cho rằng anh không biết, cô muốn nhận tất cả hết tội danh vào người sao?
Để cho một người phụ nữ hi sinh vì anh, còn là người phụ nữ anh yêu thương, với anh mà nói, đây là một sỉ nhục.
Cho tới bây giờ cô vẫn không tin anh có thể an toàn lui ra.
Cô cũng không tin anh có thể để cô an toàn.
Tình yêu, cơ sở nhất đó không phải là tín nhiệm sao?
Anh mệt mỏi, quá mệt mỏi, chán ghét lắm rồi.
Tình yêu như vậy, quá mệt, không có sức gánh trên lưng.
Anh đã làm tất cả, vẫn không đổi được sự tín nhiệm của cô.
Sau này, cô vẫn sẽ không tin anh.
Cô đã một lần rồi lại một lần chạm đến điểm mấu chốt của anh.
Lần này là tôn nghiêm cùng sỉ nhục của một người đàn ông.
Cô không phải muốn anh trở thành anh hùng lưu danh thiên cổ sao?
A!
Được!
Rốt cuộc cô đã làm cho anh ruồng bỏ thiên hạ, ruồng bỏ tín ngưỡng duy nhất của đời anh, cùng với, chức trách của một quân nhân.
Khóe miệng Cố Cảo Đình giương cao, vô cùng quyến rũ, mà lại vô tình, giống như, biến thành một người thích giết chóc.
Lúc này anh đã không còn lý trí, muốn diệt vong, muốn ban tặng tất cả cho khắp thiên hạ.
Trong đầu anh chỉ nghĩ: Phản, một khi phản, không phải là người của chúng ta, một người cũng không giữ lại!
Duật Cẩn theo bản năng nhìn về phía Cố Cảo Đình, bây giờ là lúc nguy cấp nhất nhưng ông rất trấn định, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi.
Trận chiến hôm nay, không để cho một chút sai lầm, nếu không, sẽ mất đi tất cả.
"Người của chúng ta đã chuẩn bị xong chưa?" Duật Cẩn hạ giọng hỏi quản gia Tằng.
"Người của chúng ta, đã đóng quân ở nước M, Mai tướng quân và mọi người đã chuẩn bị tốt, chỉ cần Cố Cảo Đình phản, có thể có 80% thắng lợi trấn áp cậu ta, bây giờ Tổng Thống có cần rút lui trước không?" Quản gia Tằng khom lưng hỏi.
Duật Cẩn cắn răng, nắm chặt quả đám, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Ông luôn chờ thời khắc này, chỉ cần Cố Cảo Đình tạo phản, ông sẽ có lý do giết người, mượn cơ hội này củng cố thực quyền.
Nếu ông rời đi trước, Cố Cảo Đình cơ trí như vậy, nhất định cậu ta sẽ nghi ngờ.
Thất bại trong gang tấc sẽ mất nhiều hơn được.
"Đảm bảo cửa hông luôn thẳng đường, nếu Cố Cảo Đình tạo phản tôi sẽ rút khỏi đây." Duật Cẩn hạ giọng phân phó nói.
"Vâng."
Duật Cẩn gật đầu nhìn thượng tá Dương.
"Tạm thời ngừng thẩm vấn, sau khi chúng tôi bàn bạc, lại tiến hành phán xét." Thượng tá Dương nói.
Tất cả mọi người tham dự đều đi vào trong.
Hoắc Vi Vũ vẫn thật bình tĩnh, chậm rãi nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Ánh mắt của anh sắc bén, như ẩn chứa một cảm giác hận, sắc nhọn, sắc bén, cằm vẫn luôn buộc chặt.
Thật sự là một người đàn ông xấu tính.
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, chân thành, sáng lạn, giống như gió xuân, lại giống như ánh mặt trời sau cơn mưa bụi ở Giang Nam, thật loá mắt.
Dùng hết lực lượng nở rộ.
Cố Cảo Đình hơi ngừng lại, trong lòng có chút mềm mại bị va chạm vào.
Trong mắt của anh có kiêng kị, nắm quả đấm thật chặt.
Hoắc Vi Vũ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đài cao.
Cố Cảo Đình, sau này không thể làm bạn, cảm ơn anh đã cho em một tình yêu hạnh phúc nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...