Buổi tối, Hoắc Vi Vũ bị người dẫn đến toà án quân sự.
Cửa toà án quân sự luôn đóng chặt, phá lệ xuất hiện phóng viên, truyền thông.
Ánh sáng đèn flash làm cho ánh mắt cô phát đau.
Ở trong ngọn đèn lu mờ, cô cũng thấy được Cố Cảo Đình.
Ánh mắt anh thâm sâu nhìn cô, con ngươi tối đen, u tĩnh giống như biển rộng mênh mông, sâu không lường được.
Cô bị dẫn tới trước đài thẩm vấn.
"Hoắc Vi Vũ, không phải cô nói tín vật không có ở trên người cô sao? Đây là cái gì!" Thượng tá Dương lên tiếng chất vấn.
"Là không có ở trên người của tôi, Phùng Tri Dao cầm tín vật nói là của ta, cô ta cố ý hãm hại tôi." Hoắc Vi Vũ rất bình tĩnh nói.
"Cô nói bậy, Phùng Tri Dao và Giang Khả có thù không đội trời chung, làm sao có thể có tín vật của anh ta!"
"Thì đó, có một số người nhìn thấy rất tốt, kỳ thật âm hiểm ác độc, lòng người khó dò, ngược lại tôi muốn hỏi thượng tá Dương, Phùng Tri Dao không phải là quân nhân, ai cho cô ta có quyền khám xét tôi! Vì sao để cô ta khám xét tôi hả." Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Bây giờ cô đang nói bậy nói bạ."
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, "Công đạo tự ở lòng người. trong lòng ngài có tính toán."
"Hoắc Vi Vũ, chúng ta điều tra được, trên tay cô đã từng có tài sản công tu tài chính Tư Mộ, công ty này là của cô, đúng không?" Thượng tá Dương hỏi.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp.
Cô đã biết vì sao Duật Cẩn lại cho phóng viên đến đây.
Ông ta muốn nhân cơ hội trực tiếp kéo Cố Cảo Đình xuống nước.
Bây giờ bắt đầu, một vấn đề dù nhỏ cô cũng không thể nói sai.
"Là của tôi." Hoắc Vi Vũ thừa nhận.
"Cô chuyển cho V thị Trần Tam Thanh, đúng không!" Thượng tá Dương truy vấn nói.
"Đó là vì tôi muốn giúp Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ đầy chính nghĩa nói.
Cố Cảo Đình nhíu mày.
"Trần Tam thanh là Cố Cảo Đình đúng không!" Thượng tá Dương ép hỏi nói.
"Trần Tam Thanh là danh hiệu, do ba người tạo thành, Cố Cảo Đình, tôi, còn có Sở Thanh Vân." Hoắc Vi Vũ nghiêm trang nói hưu nói vượn.
"Lúc trước Cố Cảo Đình vừa đi nước B đã bị người hãm hại, Sở Thanh Vân đi cũng bị hại, tôi chỉ có thể đàm phán với nước B, lấy nhà máy thép tư nhân của mình ở nước D để đổi an toàn cho Cố Cảo Đình bọn họ. Hơn nữa lấy được hiệp nghị nước B mãi mãi không được xâm chiếm nước mình. Tôi hy sinh ích lợi cá nhân đổi lấy hòa bình quốc gia, không phải nên được khen ngợi sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi lại.
"Tiền bạc ở đâu ra mà cô có được nhà máy sản xuất thép?" Thượng tá Dwơng không tin.
"Đừng quên tôi làm việc, làm chút đầu tư nguy hiểm cũng phải báo cáo với ông sao?." Hoắc Vi Vũ hèn mọn.
"Cô đây là trắng trợn trốn thuế lậu thuế!"
"Tôi giúp người đầu tư kiếm tiền, bọn họ cám ơn, là bạn bè tặng không được à."
"Vậy vì sao cô ở nước B, chuyển giao cho V thị!" Thượng tá Dương nghi ngờ.
"Mặc dù công ty Tư Mộ viết tên của tôi, nhưng kỳ thật là Trần Tam Thanh, trong đó có nhiều cá nhân đã thay đổi tình cảm, nói ra giống như bà lõa bó chân vải, vừa dài vừa thối tha, ông muốn nghe, thì xin ông cho phép tôi nói ba ngày ba đêm." Hoắc Vi Vũ trêu chọc nói.
"Tài chính lớn như vậy không đi theo con đường bình thường chỉ có thể kinh tế trái pháp luật."
"Cố Cảo Đình vừa đi nước B đã bị hãm hại, nguy cơ trùng trùng, bên bờ vực sống chết, các chi nhánh có liên quan thì dây dưa không cần tôi nhiều lời đi, tôi hoài nghi có nội gian, cũng không dám trình báo." Hoắc Vi Vũ hợp tình hợp lý nói.
"Vậy lúc mua nhà máy ở nước D? Vì sao không trình báo với các cơ quan." Thượng tá Dương chất vấn.
"Xin ông hiểu một chút về pháp luật của quốc gia, thời gian hiệu lực có ba tháng, tôi còn chưa vượt qua!"
Thượng tá Dương không phản bác được.
Ông ta nhìn về phía Tổng Thống, sắc mặt Tổng Thống cực kỳ khó coi.
Ông vốn tưởng rằng đã nắm được thóp, không nghĩ tới bị Hoắc Vi Vũ quấy rối như vậy, đến cán chuôi của Cố Cảo Đình còn không có...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...