“Tít tít tít.” Ngô Việt không kiên nhẫn ấn còi.
Vương Đông lo lắng tư lệnh sẽ phát hiện ra Hoắc Vi Vũ.
Theo tính cách kiêu ngạo của tư lệnh, khẳng định là sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ của phụ nữ.
“Tư lệnh, nhanh lên, Thượng trung tá sắp không chịu được rồi.” Vương Đông nhanh trí thò đầu ra cửa sổ hô.
Cố Cảo Đình sắc bén nhìn về phía Vương Đông, ra lệnh: “Các anh đi trước, nhớ rõ phải bảo đảm an toàn cho Thượng trung tá.”
“Nhưng tư lệnh...”
“Đi.” Cố Cảo Đình chỉ đơn giản nói một chữ, nhưng có tính uy hiếp rất mạnh, trong mắt toàn bộ là sự kiên quyết cùng quyết tuyệt.
Vương Đông chỉ có thể rụt đầu về.
Hoắc Vi Vũ thấy xe đã đi nhưng Cố Cảo Đình vẫn còn đứng đó, đồng thời lại tiếp tục đi về phía cô, nhất thời hồn vía đều bị dọa chạy hết rồi.
Cô cảm nhận được có một cái bóng râm bao phủ tại đỉnh đầu của mình, còn thấp thoáng nghe được anh nặng nề hô hấp.
Cô không dám ngẩng đầu.
“Em thật luôn biết làm người khác ngạc nhiên a.” Cố Cảo Đình nói, thanh âm rét lạnh như có thể đóng băng được cả mười dặm.
Hoắc Vi Vũ biết anh đã nhận ra cô, ngẩng đầu nhìn anh.
Sắc mặt của Cố Cảo Đình không chút cảm xúc, anh không nói gì thêm, xoay người đi.
Hoắc Vi Vũ đứng lên, muốn gọi tên anh nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng cũng không có mở miệng.
Lời nói của Thượng trung tá vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô. Nếu như yêu anh, thì nên buông anh ra, để anh bớt gánh nặng đi một chút. Anh đã không còn yêu cô, nên để anh đi tìm người tốt hơn, xứng đáng với anh hơn cô.
Hoắc Vi Vũ cuối thấp đầu xuống, lông mi dài che đi sự ảm đạm cùng chua xót trong đôi mắt.
Cố Cảo Đình, em sẽ ở phía sau cầu nguyện cho anh luôn bình an, hạnh phúc!
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Hoắc Vi Vũ nghe thấy tiếng súng liền ngẩng đầu lên.
Cố Cảo Đình tựa như một con báo săn xông tới chỗ cô, cấp bách hô: "Nằm xuống."
Hoắc Vi Vũ còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Ngô Địch chắn trước mặt cô.
Phanh, phanh, phanh, phanh.
Tất cả đạn đều bắn trúng người anh ta.
Ngô Địch ngã xuống.
Hoắc Vi Vũ quỳ xuống theo, thấy khóe miệng Ngô Địch toàn là máu.
Anh nhếch mép cười, dùng tiếng Trung còn “bập bẹ” hỏi: “Tôi vừa rồi có đẹp trai không?”
Nước mắt liền chảy ra, Hoắc Vi Vũ đau lòng nói: “Rất đẹp trai! Sao anh phải cứu tôi?”
“Nhiệm vụ của ta là bảo vệ cô an...cô an...an...an toàn.” Nói xong câu này, mặt Ngô Địch nghiêng về một bên.
Không còn phản ứng rồi.
Đây là lần thứ hai, Hoắc Vi Vũ nhìn thấy một người chết trước mặt mình.
Sinh mệnh thực yếu ớt, thoáng qua liền biến mất.
Một giờ trước đó, Ngô Địch còn vừa nói cười với cô, vui vẻ khỏe mạnh như vậy.
Nếu như mẹ, vợ cùng con biết anh ấy cứ vậy mà chết đi, không biết là sẽ thương tâm đến
độ nào.
“Đi mau.” Cố Cảo Đình kéo tay cô, nhanh chóng chạy về phía trước.
Cô có thể cảm nhận được tốc độ của Cố Cảo Đình chậm lại, là cô liên lụy anh.
“Cố Cảo Đình, anh nghe em nói, em chết không có gì đáng tiếc, hiện tại để em yểm trợ anh, anh đi nhanh một chút, về sau, nhớ kỹ báo thù cho em, lưu được núi xanh không lo không có củi đốt.” Hoắc Vi Vũ muốn giật ra khỏi tay của anh.
“Im miêng.”Ánh mắt anh đỏ rực, nghiêm nghị nói ra: “Tôi không cần một phụ nữ yểm trợ.”
“Bắt hai người bọn họ lại, không được để bọn họ chạy thoát.” Người phía sau hô, đuổi theo rất nhanh.
Hoắc Vi Vũ thấy người phía sau sắp đuổi kịp, thoạt nhìn ít nhất cũng phải năm,sáu mươi người.
Cố Cảo Đình coi như song toàn cũng khó đối phó lại hết được.
Anh, là anh hùng có một không hai, là trụ cột tinh thần của toàn bộ nhân dân, anh, không nên chết ở chỗ này.
“Cố Cảo Đình.” Hoắc Vi Vũ gọi một tiếng, khóe miệng tiếp tục nâng lên: “Tôi đã không còn yêu anh rồi.”
Anh dừng lại, nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ thừa cơ anh buông tay cô ra, không chút do dự nhảy xuống vách núi bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...