Hoắc Vi Vũ nằm ở trong phòng ba ngày.
Đối với việc bên ngoài, không để ý hỏi tới.
Tuy rằng cô không nói, nhưng mà cũng không tỏ vẻ không đau.
Mỗi khi nhớ tới Cố Cảo Đình, vẫn là sẽ rơi nước mắt như mưa.
Đặc biệt là đêm khuya, đêm khuya yên tĩnh, cô sẽ miên man suy nghĩ.
Nghĩ nghĩ, nước mắt ngăn không được lại chảy xuống.
Thứ sáu, cô nhận được điện thoại của Lâm Thừa Ân.
“bây giờ em ở nhà sao? anh lại đây đón em đi Việt Nam.” Lâm Thừa Ân nói.
“uh, bây giờ em trở về, ước chừng một giờ sau, gặp ở trước cửa nhà.” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.
Cô đứng dậy, đi toilet, đánh răng rửa mặt, xem mình trong gương, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Cô tô lên son môi, từ toilet ra tới.
“Hôm nay khởi sắc thoạt nhìn khá hơn nhiều, muốn cùng nhau đi ra ngoài hóng gió sao?” Duật Nghị vui vẻ mời nói.
“Tôi muốn đi Việt Nam tham gia hội đấu giá ngày mai, trở về sẽ đi thủ đô với anh.” Hoắc Vi Vũ hứa hẹn nói, gật đầu, vô cùng xa cách.
Anh cảm thấy,sau khi Hoắc Vi Vũ và Cố Cảo Đình chia tay, quan hệ bọn họ càng thêm xa cách?
“Tôi đi với cô, vừa vặn tôi không có việc gì.” Duật Nghị cười hì hì nói.
“Giúp tôi nói với ba anh là được, anh mang thân phận điện hạ đi quốc gia khác, không ổn.” Hoắc Vi Vũ lý trí nói, sửa sang lại hành lý.
“Tôi đưa cô trở về, bằng không ba tôi sẽ hoài nghi.” Duật Nghị cũng đi theo cùng nhau thu thập hành lý.
Hoắc Vi Vũ không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
Duật Nghị đưa cô trở về.
Hoắc Vi Vũ dựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ninh Xuyên, cô từ nhỏ lớn lên ở đây, lần này rời đi, muốn trở về, không biết năm nào tháng nào.
Thực buồn cười, vốn dĩ cô cho rằng cha mẹ cô đã chết, trên thực tế, cha mẹ đều khoẻ mạnh, chỉ là, Cố Cảo Đình không cần cô, cha mẹ cũng không cần cô mà thôi.
Thực mau, cô liền xuống dưới lầu.
Lâm Thừa Ân đã ở đó.
Anh nhìn Hoắc Vi Vũ từ trên xe xuống, so với gặp mặt lần trước giống như gầy hơn rất nhiều.
“Tiểu Vũ, gần đây em có khỏe không?” Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.
Hoắc Vi Vũ cười quyến rũ, “Khá tốt.”
Duật Nghị nhìn đến Lâm Thừa Ân, trong lòng khó chịu, “cô cùng đi với anh ta sao?”
“Anh ấy là anh tôi.” Hoắc Vi Vũ nói, hơi mỉm cười với Lâm Thừa Ân.
Xem đi, bạn còn đây, mặc dù đã ở chung hai mươi mấy năm.
người yêu, đã đi xa, bởi vì quá yêu, cho nên, trong mắt không dung được một hạt cát.
*
Quân khu
Cố Cảo Đình vội vàng trong mấy ngày ngủ bù mấy giờ.
“Trung tá Thượng, giúp tôi an bài một chút, tôi muốn đi nước B.” Cố Cảo Đình phân phó nói, cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay bùm bùm đánh trên máy tính.
“vâng.” Trung tá Thượng đau lòng nhìn về phía tư lệnh, “Tư lệnh, công việc làm không xong, tối hôm qua đến bây giờ anh còn chưa có nghỉ ngơi đâu.”
“Chuyện của tôi không cần anh nói.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, tầm mắt chuyên chú ở trên máy tính, trong mắt tanh hồng phản xạ ra màn hình âm u.
vừa nhìn, liền cảm thấy lạnh lẽo, giống như hoang dã.
Đã từng, anh đối với một thiếu nữ trả giá toàn bộ tâm huyết.
Hiện giờ, anh đem tình yêu thu trở về, lại bị mất khả năng yêu người, không bao giờ có khả năng yêu bất luận kẻ nào.
Di động vang lên tới.
Anh xem là số điện thoại xa lạ, nhíu mày tiếp nghe.
“Cố Cảo Đình, tôi là Giang Hạo Trần, muốn bắt tôi sao? Tôi ở Việt Nam, tới đi.” Giang Hạo Trần thay đổi thanh âm, khiêu khích nói.
Cố Cảo Đình lãnh mắt rùng mình, phụt ra một tia sát khí.
Người này, giết sáu thuộc hạ của anh, anh không có khả năng buông tha.
“Chờ đó.” Cố Cảo Đình lời ít mà ý nhiều nói hai tiếng, đóng sầm điện thoại, nói với trung tá Thượng: “Tạm thời hủy bỏ hành trình đi nước B, an bài giúp tôi đi Việt Nam.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...