“Lý Tư? Là ai vậy?” Hoắc Vi Vũ chưa từng nghe qua cái tên này.
“Tần Diệu Ni nói trước kia người đàn ông này từng lén lút gặp mẹ của cô, ông ta là tham mưu trưởng quân khu, nếu không có quan hệ gì, hẳn là sẽ không liên hệ với mẹ cô, cô cứ giao toàn bộ cho tư lệnh, tối nay sẽ có kết quả.”
Trưởng tham mưu? Hoắc Vi Vũ vặn lông mày, nếu như cha cô là trưởng tham mưu, ông ấy lại cùng mẹ có liên lạc, chẳng lẽ bây giờ mẹ là bị ông ấy giấu đi rồi.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía ngoài cửa sổ, xe đi qua một tiệm thuốc. Buổi tối hôm qua Cố Cảo Đình không có dùng biện pháp phòng tránh, kỳ an toàn của cô hình như cũng đã qua.
“Cái kia, Thượng trung tá, tôi đi mua chút thuốc, tối qua Cố Cảo Đình hơi...tôi bị thương.” Hoắc Vi Vũ tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Thượng trung tá đỏ mặt, tư lệnh quá dũng mãnh rồi.
“Được rồi, cô nhanh lên”. Thượng trung tá đưa kính mắt cùng khẩu trang cho Hoắc Vi Vũ. Xe dừng tại một tiệm thuốc gần đó.
Hoắc Vi Vũ đeo kính râm cùng khẩu trang lên, đi vào tiệm thuốc, cô nhanh chóng lấy một hộp thuốc tránh thai, suy nghĩ một chút lại lấy thêm một lọ Vitamin B1.
“Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu? Thuận tiện cho tôi một chút nước được không?” Hoắc Vi Vũ lễ phép hỏi.
Người bán hàng rót cho Hoắc Vi Vũ một ly nước: “Nhà vệ sinh đi ra ngoài rẽ phải, đi thêm một trăm mét nữa liền đến.”
“Cảm ơn.” Hoắc Vi Vũ cất thuốc vào túi, ngậm một ngụm nước rồi đi ra ngoài, đến nhà vệ sinh.
Cô uống hai viên thuốc tránh thai, sau đó đổ toàn bộ Vitamin trong lọ rồi bỏ số thuốc tránh thai còn lại vào. Chuẩn bị xong, cô rửa tay, ra khỏi toliet.
Cũng không có chú ý tới ở chỗ tối có một chiếc điện thoại di động chụp lại toàn bộ quá trình, gửi đến cho Cố Cảo Đình.
Hoắc Vi Vũ lên xe, hướng Thượng Trung Tá giải thích: “Thật ngại quá, tôi vào nhà vệ sinh nên hơi lâu.”
“Phụ nữ chính là phiền phức.”Thượng trung tá ý tứ sâu xa nói.
Điện thoại di động của hắn vang lên, nhìn thấy hiện lên hai chữ tư liền lập tức nghe.
“Tư lệnh, Hoắc Vi Vũ nói tổng thống sẽ lập tức qua Hoắc gia, hiện tại thuộc hạ đưa cô ấy trở về.” Thượng trung tá giải thích.
“Không cần, đưa cô ấy về đây.”Cố Cảo Đình nói ra, thanh âm nặng nề, âm u.
Thượng trung tá kinh ngạc, thu hồi điện thoại di động, nói với Hoắc Vi Vũ: “Tư lệnh nói tôi đem cô về gặp ngài ấy.”
“Tại sao?” Hoắc Vi Vũ không hiểu, xem giờ trên điện thoại, đã qua hai mươi phút rồi:
“Nếu như bây giờ không quay về khu nhà cũ Hoắc gia, chắc là không kịp nữa.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó hiểu, cô lập tức gọi điện cho Cố Cảo Đình, anh đã tắt điện thoại. Xem ra là cố ý không muốn nhận điện thoại của cô rồi.
Cô chắc sẽ không kịp trở về khu nhà cũ Hoắc gia, chỉ đành gọi điện cho Duật Nghị.
“Duật Nghị, tạm thời tôi không về được, bên này xảy ra một chút chuyện, nói với cha anh là tôi đi dạo phố mua quần áo rồi.” Hoắc Vi Vũ nói xin lỗi.
"Cô có lầm hay không vậy?" Bên kia Duật Nghị cũng không bình tĩnh rồi.
“Tôi trở về sẽ mời anh ăn cơm.” Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói.
“Biết rồi, cô ở đó anh anh em em vui vẻ, tôi thì thay cô gánh hậu quả, chỉ trách người tôi thích là cô, nhưng người cô thích lại không phải là tôi.” Duật Nghị cười khổ.
“Thật xin lỗi.” Hoắc Vi Vũ chỉ có thể cúp điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...