Trong lòng Hoắc Vi Vũ có cảm giác khác thường.
Cậu ta không đồng ý với cô, mà là cúp máy, vậy cậu ta không đồng ý che dấu giúp cô sao?
Nếu cậu ta không đồng ý giúp đỡ, bên Duật Cẩn làm sao bây giờ?
Buổi đấu giá ở Việt Nam, cô nhất định phải đi, nếu không, qua đó trước vậy?
Bất tri bất giác, xe đã chạy đến biệt thự của Cố Cảo Đình.
Anh tăng mạnh vũ lực bảo vệ.
Lúc cô đi vào, anh còn đang họp, cô cầm điện thoại ngồi tronng phòng anh ngẩn người.
Chuông tin nhắn vang lên.
Cô nhìn là Duật Nghị, khẩn trương mở ra.
"Buổi tối tôi có thể che dấu giúp cô, nhưng ban ngày, cô không xuất hiện, tôi không thể giúp được.
Nhìn thấy tin nhắn này, Hoắc Vi Vũ an tâm hơn rất nhiều, cô nở nụ cười, "Cảm ơn, ban ngày tôi sẽ trở về."
Cửa bị đẩy ra.
Cố Cảo Đình đi đến.
Cao lớn như ánh mặt trời chói chang.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy anh, tâm tình thật tốt, chạy tới trước mặt anh, "Anh vẫn luôn kêu người bảo vệ em sao?"
"Sẽ." Anh lời ít mà ý nhiều, nói rất ít.
Nhưng nghe từ này, cô vẫn hiểu.
Anh luôn bảo vệ cô, cứ việc, xung quanh cô đều là người của Duật Cẩn.
"Cố Cảo Đình, có chuyện rất quan trọng, em muốn nói với anh, di vật của cha mẹ em xuất hiện ở trong buổi đấu giá ở VIệt Nam, em muốn đi mua những món đó về, cho nên, qua mấy ngày nữa em muốn đi Việt Nam một chuyến." Hoắc Vi Vũ nói với anh.
Cô không muốn anh lo lắng, cũng không muốn anh mệt mỏi.
"Em cũng biết à. Không cần đi, anh đã tìm người qua đó, khẳng định sẽ mua về di vật của cha mẹ em." Cố Cảo Đình nói.
Rõ ràng anh đã kêu người đi làm.
Cố Cảo Đình, rốt cuộc anh muốn cho em bao nhiêu kinh hỉ.
"Kinh thành bên kia anh cũng an bài tốt, em đi vào nơi anh sắp xếp, người của anh sẽ bảo vệ em, biết không?" Cố Cảo Đình nhìn cô nói.
Có Cố Cảo Đình như vậy, còn cầu gì hơn.
"Tất cả đều nghe theo chỉ thị của Tư lệnh." Hoắc Vi Vũ cười nói.
Cười rộ lên nàng, trong mắt hắn, có thể cho hoa và cây cảnh đều đã điêu linh, Nhật Nguyệt đều đã mất đi nhan sắc.
Cố Cảo Đình ôm cô, giam cầm ở trong lòng mình, hôn môi của cô.
Xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn.
Giống như một đóa xinh đẹp, từ trong phòng hai người tỏa ra lửa nóng.
Anh lại một lần một lần không biết mệt mỏi.
Hoắc Vi Vũ biết anh đang cố gắng cày cấy, muốn một đứa bé.
Trong lòng cô có chút áy náy.
Sau này, cô sẽ bồi thường cho anh, cô bảo đảm.
9h sáng hôm sau.
Hoắc Vi Vũ bị chuông điện thoại đánh thức rồi.
Cố Cảo Đình đã không còn ở bên cạnh.
Cô nhìn là Duật Nghị, lo lắng bên cậu ta gặp chuyện không may, khẩn trương nghe điện thoại.
"Hoắc Vi Vũ, 1 tiếng nữa cô phải nhanh trở về. Ba tôi muốn qua đây, biết không?" Duật Nghị vội vàng nói.
"Tôi biết rồi." Hoắc Vi Vũ từ trên giường ngồi xuống.
Cô chạy vào toilet, đánh răng rửa mặt chảy đầu, tổng cộng chỉ dùng một phút, cô ra ngoài, hỏi dì Long nói: "Cố Cảo Đình đâu rồi, con phải nhanh trở về, Tổng Thống muốn đến rồi."
"Tư lệnh đang họp, tôi đưa cô trở về." Trung tá Thượng nói.
"Nhanh lên." Hoắc Vi Vũ chạy tới cửa.
Trên xe
Bọn họ không ai nói chuyện, trung tá Thượng nhìn Hoắc Vi Vũ, lại nhìn nhìn Hoắc Vi Vũ, giải thích nói: "Tôi không phải gian tế, tôi nghĩ hai người sớm xong rồi."
Hoắc Vi Vũ nghĩ lại, anh ta nói cũng đúng, thiệt tình thành ý giải thích nói: "Xin lỗi, trước đó tôi quá lo lắng cho anh ấy, cho nên, có chút sợ bóng sợ gió."
"Bây giờ cô biết rõ thì tốt, đừng làm chuyện xin lỗi tư lệnh, những gì tư lệnh có thể làm cũng đã àm, còn có, Tần Diệu Ny giống như nói ba ruột của cô chính là Lý Tư, hôm trước tư lệnh đã cho người xét nghiệm DNA, hôm nay sẽ có kết quả." Trung tá Thượng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...