Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

​Duật Nghị từ trên giường nhảy xuống.

​"Cô xấu như vậy, tôi sợ tôi sẽ không tiêu hóa nổi, cô đi khỏi phòng của tôi ngay." Duật Nghị chỉ về phía cửa nói.

​"Tôi không đi, anh hãy cho tôi một cơ hội." Hoắc Thuần chạy về phía Duật Nghị.

​"Cô đứng lại, tôi là anh rể tương lai của cô, chồng của chị cô, cô còn muốn xảy ra quan hệ với tôi, không cảm thấy không thích hợp sao, tôi cũng nói không cần." Duật Nghị nhíu mày nói.

​Hoắc Thuần dừng một chút, nhìn dáng vẻ tỉnh táo của Duật Nghị, chẳng lẽ, mẹ không có thành công.

​Không hợp lý.

​Vừa rồi mẹ còn nhìn cô ta mỉm cười là sao.


​"Hoàng tử, anh không sao chứ?" Hoắc Thuần nghi ngờ hỏi.

​"Tôi không sao, bây giờ cô cút cho tôi, cút càng xa càng tốt, quả thật cô là một người có phẩm đức xấu xa, tại sao Tiểu Vũ lại có người em gái không biết liêm sỉ như cô chứ? Quả thật làm cho người ta ghê tởm." Duật Nghị không khách khí nói, mở cửa phòng ra.

​Vẻ mặt của Hoắc Thuần tái nhợt, đi vào phòng tắm mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài, thấy khách dưới lầu đều nhìn về phía cô ta.

​Cô ta cũng nhìn thấy TV trong đại sảnh, bây giờ còn đang chiếu tình cảnh trong phòng của Duật Nghị.

​Vệ sĩ tắt ti vi.

​Cô ta biết mình bị người khác trêu chọc, trò cười vừa rồi ai cũng nhìn thấy.

​Hoắc Thuần không còn mặt mũi gặp người, vọt vào phòng của Tần Diệu Ny, tiếng khóc từ trong phòng truyền tới.

​Tâm tình của Duật Nghị rất tốt, từ trên lầu đi xuống, kéo ra cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vi Vũ.

​"Hoàng tử, không phải vừa rồi ngài nói mình không thoải mái sao?" Sắc mặt Tần Diệu Ny rất khó coi hỏi.

​"Qủa thật không thoải mái, bây giờ bị con gái bà quậy như vậy, ngược lại tỉnh táo hơn nhiều. Một lát, mấy người đến phòng lầu một tự chọn quà đi.” Duật Nghị lười biếng nói.


​Trải qua chuyện huyên náo của Hoắc Thuần, tất cả mọi người không còn tâm tình chọn quà, ngay cả nụ cười cũng không nặn ra được.

​Buổi chiều, quà tặng quý gia của Duật Nghị được bọn họ chọn đều đưa vào phòng riêng của họ.

​Duật Nghị cười hì hì nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, "Thế nào, tôi sắp xếp không tệ ha, sau này khẳng định tiếng xấu của Hoắc Thuần sẽ lan xa, không mặt mũi gặp người, phía sau còn trò hay nhà bọn họ bị táng gia bại sản đây."

​"Đủ rồi, Duật Nghị, cậu giúp tôi đến đây tôi đã rất cảm ơn, chuyện phía sau, tôi muốn tự mình giải quyết." Hoắc Vi Vũ từ chối giúp đỡ của cậu ta.

​Bởi vì, cô không muốn lại thiếu nợ cậu ta, những khoản nợ này, là phải trả đấy.

​Cô sợ sau này mình không trả nổi.

​"Tiện tay mà thôi, cô đừng cảm thấy có gánh nặng." Duật Nghị nhìn ra suy nghĩ của Hoắc Vi Vũ.

​Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, "Tôi biết rõ, đối với ngươi, đối với Cố Cảo Đình mà nói, đều là tiện tay giúp đỡ mà thôi, tôi từ chối giúp đỡ của anh ấy, giúp đỡ của cậu tôi càng không cần, nếu như một ngày nào đó tôi thật sự cần, tôi cũng sẽ tìm Cố Cảo Đình giúp đỡ."


​Duật Nghị nghe xong lời của cô, trong lòng vô cùng vô cùng vô cùng khó chịu, bật thốt lên: "Cô không cảm thấy mình quá giả dối sao? Bỏ gần cầu xa! Dựa vào chính cô, cô có năng lực đó sao? Cô chỉ có giả bộ hay tự làm."

​Hoắc Vi Vũ dừng một chút, nhìn chằm chằm Duật Nghị, khóe miệng giật giật, "Đúng, tôi muốn tự mình làm, tôi cam tâm tình nguyện, thích hay không, tùy cậu."

​Hoắc Vi Vũ xoay người.

​Duật Nghị biết mình nói sai, giữ chặt cánh tay Hoắc Vi Vũ, "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi nói bậy thôi, đừng tức giận."

​"Tôi không tức giận." Hoắc Vi Vũ hất tay Duật Nghị bình tĩnh nhìn cậu ta, "Lúc một người đang xúc động sẽ nói ra lời chân thật nhất trong đáy lòng của mình. Đây là suy nghĩ của cậu, tôi không thay đổi nhận định của cậu, cũng không cần giải thích lý do của tôi, bởi vì ý nghĩ của cậu, tôi không quan tâm."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui