Tần Diệu Ni bỏ thuốc xong, làm bộ làm tịch, đi một chuyến tới buồng vệ sinh, mới ra tới.
trợ thủ đầu bếp đem tuyết yến bưng lên.
Một người một chén.
Tần Diệu Ni nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, “Ăn đi, sao không ăn, tuyết yến này chính là ông nội cô cố ý mua về, tốn rất nhiều tiền đó?”
Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, “Tôi ăn cái gì, còn không cần bà nói tới.”
trên mặt Tần Diệu Ni có chút xấu hổ.
“sao cô không ăn?” Duật Nghị hỏi.
“Tôi chưa bao giờ ăn cái này, điện hạ ngài còn muốn sao? Tôi còn chưa có ăn đâu.” Tần Diệu Ni đem chén tuyết yến của mình đưa tới trước mặt Duật Nghị.
Duật Nghị không khách khí ăn vào, khen nói: “Cũng không tệ lắm.”
Ăn xong, anh nhíu mày, đỡ ghế dựa.
“Điện hạ không sao chứ?” Tần Diệu Ni quan tâm hỏi.
“Không có việc gì. Đầu cũng có chút choáng, tuyết yến này không sạch sẽ.” Duật Nghị nói.
“sẽ không đâu, ông chủ bán tuyết yến này là người tôi quen, ông đưa cho tôi chính là thứ tốt nhất.” Hoắc lão gia nói.
“có khả năng Điện hạ uống nhiều quá, vẫn là về phòng ngủ trước đi. Tôi dẫn đường cho ngài.” Tần Diệu Ni nhiệt tình nói.
Duật Nghị đứng lên.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy không thích hợp, cầm cánh tay Duật Nghị.
Duật Nghị cười khẽ với Hoắc Vi Vũ, nháy mắt vài cái.
Hoắc Vi Vũ bừng tỉnh đại ngộ, Duật Nghị là cố ý.
Cô buông lỏng tay ra.
Duật Nghị đi theo Tần Diệu Ni đi về phòng anh.
Tần Diệu Ni đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy bên trong Duật Nghị đã đổi giường mới, bàn mới, máy tính đều dọn vào.
Hoắc Thuần tránh ở trong phòng vệ sinh, đã tắm xong, vây khăn tắm quanh người.
“Điện hạ, ngài nghỉ ngơi đi.” Tần Diệu Ni để Duật Nghị vào phòng.
bà đóng cửa lại, đắc ý từ trên thang lầu đi xuống, mới ngồi vào vị trí, TV phòng khách sáng.
bà nhìn thấy chính là cảnh tượng trong phòng Duật Nghị, cả kinh mở to hai mắt.
bà không có an bài hiện trường phát sóng trực tiếp, rốt cuộc bị xem chính là con gái của mình.
bà ý thức được đã trúng kế, vội đứng lên.
mấy bảo vệ của Duật Nghị vây quanh bàn, ai cũng không cho rời đi.
Phòng khách tràn đầy không khí quỷ dị.
Hoắc Vi Vũ ung dung ăn tuyết yến, nhìn về phía màn ảnh TV.
Duật Nghị dựa vào trên giường, nhắm hai mắt lại.
cửa buồng vệ sinh mở ra, Hoắc Thuần vây khăn tắm quanh người từ bên trong đi ra, nhìn đến Duật Nghị, giơ lên tươi cười, đi tới khóa cửa lại, đem khăn tắm ném ở trên giường.
sắc mặt Tần Diệu Ni tái nhợt, nhìn về phía Hoắc Dương.
sắc mặt Hoắc Dương một hồi xanh một hồi trắng, rốt cuộc người trong TV chính là con gái mình.
“Điện hạ.” Hoắc Thuần nũng nịu gọi.
Duật Nghị mở to mắt, đánh giá Hoắc Thuần.
Hoắc Thuần bổ nhào tới Duật Nghị.
Duật Nghị né tránh, che lại trán mình, hỏi: “cô là ai? Cô ở đây làm gì?”
Hoắc Thuần cho rằng anh trúng thuốc, cho nên không nhận ra mình, “em là người phụ nữ của anh, anh quên sao, em có thể làm cho anh thoải mái, người đã tắm rửa sạch sẽ, anh nghe trên người em thơm không?”
“Tôi nhớ ra rồi, cô không phải là em gái của Tiểu Vũ sao? Sao cô ở trong phòng tôi?” Duật Nghị hỏi tỉnh bơ.
“em tới hầu hạ anh, thời xưa có Nga Hoàng và Nữ Anh cùng thờ một chồng, em và chị cũng có thể, kỹ thuật so với chị em tốt hơn.” Hoắc Thuần nũng nịu nói.
“kỹ thuật cô tốt?” Duật Nghị hồ nghi nói.
“Không tin anh thử xem sao, em khẳng định sẽ không làm cho anh hối hận.” Hoắc Thuần bò tới bên Duật Nghị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...