Hoắc Vi Vũ giơ lên nụ cười châm chọc, đi qua người bọn họ.
Cô đi đến trước bàn ăn, tùy tiện cầm một khối bánh ngọt, cắn một cái, đôi mắt đẹp đảo qua đám người xung quang.
Phùng Tri Dao cũng đã tới, một thân váy màu trắng phiêu dật, phụ trợ lên cho cô giống như một tiên nữ.
Gặp lại cô ta, trong lòng Hoắc Vi Vũ khó chịu.
Cô nhớ tới lời nói của Cố Cảo Đình.
Anh muốn cô mặc kệ anh làm gì, đừng nghe, đừng nghĩ.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Cố Cảo Đình có thể sẽ chỉ định Phùng Tri Dao làm vị hôn thê của cô, cả người cô không thoải mái.
Phùng Tri Dao thấy ánh mắt của cô, cầm hai ly rượu đỏ đi tới, một ly đưa cho Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ tiếp nhận, nhẹ nhàng lay động.
"Tôi còn tưởng rằng cô và Cảo Đình là một đôi, không nghĩ tới cô cùng với hoàng tử mới là một đôi, trên đời, thật sự có nhiều kỳ tích, giống như tất cả mọi người cảm thấy tôi và Thanh Vân là một đôi, kết quả, anh ấy cưới Y Phương Phương, còn sinh ra một đứa bé với Y Phương Phương." Phùng Tri Dao thương cảm nói, uống một ngụm rượu.
Hoắc Vi Vũ buông ly rượu đỏ, "Tình cảm có thể thay đổi, nhưng, chỉ cần cô không cầm súng bắn vào người tôi, chúng ta liền không thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện."
"Không phải trên tòa cô cũng muốn làm tôi mất thể diện sao?" Phùng Tri Dao bật thốt lên.
Hoắc Vi Vũ giơ lên nở nụ cười, trong mắt lại không có chút độ ấm nào, "Cho nên, bây giờ đang ở trong lòng cô, hẳn là hận chết tôi mới đúng. Đột nhiên thân thiện, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp?"
"Cô quả thật không thể nói lý." Phùng Tri Dao nói, xoay người rời khỏi.
Quản gia Tắng nhìn chằm chằm vào Hoắc Vi Vũ, báo cáo với tổng thống: "Cô ta rất cẩn thận, ly rượu đầu tiên chúng ta sắp xếp, cô ta cũng không có uống, Phùng Tri Dao không có cơ hội."
"Gọi Nghị nhi tới, chọn dùng kế hoạch C, chỉ có thể thành công, không thể thất bại." Tổng thống độc ác phân phó nói.
"Vâng." Quản gia Tắng đi ra ngoài tìm Duật Nghị.
Bóng dáng của Duật Nghị cũng không nhìn thấy.
"Hoàng tử đâu?" Quản gia Tắng sốt ruột hỏi vệ sĩ.
"Tư lệnh dẫn ngài ấy đi rồi." Vệ sĩ báo cáo.
Quản gia Tắng lập tức gọi điện thoại cho Duật Nghị, "Hoàng tử, tổng thống gọi ngài trở lại."
"Quản gia Tắng, tôi đang ở phòng 1809, ông có thể kêu ba tôi tới đây không?" Duật Nghị yếu ớt nói.
Quản gia Tắng cảm giác không đúng, "Sao vậy?"
"Ông kêu ba tôi tới sẽ biết." giọng nói của Duật Nghị càng ngày càng nhỏ.
"Bây giờ tôi sẽ đi kêu tổng thống." quản gia Tắng lập tức cúp máy, đi vào đại sảnh, tìm được tổng thống, gật đầu, báo cáo: "Tư lệnh dẫn hoàng tử tới phòng 1809, giống như đã xảy ra chuyện, hoàng tử để cho tôi gọi ngài qua đó."
"Sao vậy?" Tổng thống đề phòng nói.
"Hoàng tử chưa nói."
"Đi xem." Tổng thống bước vào thang máy, đi đến phòng 1809.
Ông nhìn thấy Duật Nghị ngồi ở bên trong, Cố Cảo Đình cũng ngồi ở bên trong.
vẻ mặt Duật Nghị giống như làm sai chuyện gì đó, chột dạ nhìn ông.
"Sao vậy con?" Tổng thống hỏi.
"Vừa rồi con mới đánh cược với Cố Cảo Đình, con thua hai triệu, mà không có tiền." Duật Nghị khẽ nói.
Tổng thống: "..."
Khóe miệng Cố Cảo Đình nở nụ cười lạnh nhạt, nhìn về phía tổng thống, "Ngài sẽ không giúp cậu ta quỵt nợ chứ, trong phòng này, có máy theo dõi đó."
Vẻ mặt Tổng thống, một lát trắng, hồng một lát xanh.
"Tôi làm gì có hai triệu, chẳng qua hai người chỉ đùa một chút." Tổng thống hòa khí nói.
Cố Cảo Đình vứt một phần tư liệu xuống trước mặt tổng thống, "Giấy trắng mực đen, không phải vui đùa. Tôi rất nghiêm túc."
Tổng thống nhìn về phía Duật Nghị, vừa nhìn về phía Cố Cảo Đình, muốn cười cũng không cười được.
Chuyện xoay chuyển quá nhanh, ông không có một chút chuẩn bị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...