Hoắc Vi Vũ nhìn anh lãnh khốc, ánh mắt sắc bén.
Giống như, bất kể là ai đánh, anh đều ra mặt cho cô.
Hoắc Vi Vũ lo lắng mâu thuẫn lại nổi lên, đến lúc đó cô không thể ngăn cản nữa.
"Là, là lão nô." Tắng quản gia mở miệng.
Cố Cảo Đình sắc bén, trở tay đánh lên mặt Tắng quản gia.
Lực rất mạnh, Tắng quản gia chỉ cảm thấy sao bay vòng vòng, quỳ trên đất.
"Tay nào đánh?" Cố Cảo Đình nghiêm khắc hỏi đằng đằng sát khí.
Tổng thống sợ hãi, giải thích nói:
"Là tôi quản giáo không nghiêm, Tắng quản gia tưởng Hoắc Vi Vũ xúi giục Nghị nhi chơi trò mất tích, lo lắng cho an toàn của Duật Nghị, nên mới lỡ tay."
Cố Cảo Đình không thèm nhìn tổng thống, khóa chặt Tắng quản gia, trong mắt đều là phẫn nộ, cao giọng nói:
"Rốt cuộc là tay nào?"
Tắng quản gia cúi đầu, đưa tay trái ra.
Cố Cảo Đình đoạt súng trong tay Vương Đông, lưu loát bóp cò.
Phanh.
Viên đạn ghim vào tay của Tắng quản gia, máu tươi chảy ra.
Anh chỉ Hoắc Vi Vũ, nhìn chằm chằm Tắng quản gia, nhưng thật ra là nói cho tổng thống nghe.
"Phụ nữ này, chỉ có tôi mới có thể khi dễ, ai động vào cô ta, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần, rõ chưa." Cố Cảo Đình đe dọa nói.
"Rõ." Tắng quản gia nắm lòng bàn tay nói.
"Cảo Đình, tôi cũng co lỗi, không kịp ngăn lại, anh xem, trước hết đưa Tắng quản gia đi bệnh viện, chờ tiệc ngày mai, tôi sẽ để cho ông ta chịu tội với anh." Tổng thống hòa giải nói.
Cố Cảo Đình không để ý tổng thống, quay người, nhìn Hoắc Vi Vũ.
Cô rũ mắt xuống, lông mi dày như cánh quạt, che cảm xúc trong mắt.
Nhìn bề ngoài cô rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm sôi trào.
Cảm ơn anh, chuyện xảy ra như vậy, anh vẫn ra mặt cho cô.
Cảm ơn anh, dựa theo tâm ý của cô, không cố chấp.
Cảm ơn anh, kiêu ngạo tự phụ như vậy, giờ này khắc này, lại lựa chọn ẩn nhẫn.
Nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt.
Cô muốn nhìn anh, lại sợ nhìn thấy anh, nếu như có thể, cô sẽ nhào vào trong ngực của anh, cảm nhận nhiệt độ nhịp tim của anh.
Cô cái gì cũng không tốt, chí ít, cô có thể cho anh tất cả chân thành.
Cuối cùng Cố Cảo Đình cũng không nói gì, quay người, từ trong phòng rời đi.
Người của anh cũng dần dần rút đi.
Theo anh rời đi, nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống.
Vắng lạnh.
"Mau dẫn Tắng quản gia đi bệnh viện." Tổng thống hô, đỡ Tắng quản gia dậy, đau lòng nói ra:
"Để ông chịu khổ rồi."
"Lão nô cam tâm tình nguyện." Tắng quản gia hèn mọn nói.
Thị vệ mang Tắng quản gia đi.
Tổng thống hung ác nhìn Hoắc Vi Vũ:
"Toàn dân đều biết cô là Thái tử phi, hi vọng cô làm đúng bổn phận của mình, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, trong lòng cô hiểu rõ, đừng để chuyện xảy ra không ngăn cản được."
Hoắc Vi Vũ hất cằm lên, lương bạc nhìn tổng thống, từ đầu đến cuối, không có giảm ngạo khí, nhếch miệng xinh đẹp:
"Buổi tiệc ngày mai, tôi ngược lại muốn xem xem, các truyền thông viết gì về cái bạt tai trên mặt của tôi nhỉ."
Trong mắt tổng thống lóe lên một tia kinh hoảng, lập tức ra lệnh:
"Gọi bác sĩ tới, ngày mai không thể để trên mặt thái tử phi có chút dấu vết gì!"
Hoắc Vi Vũ vòng tay trước ngực:
"Bây giờ cuống lên, lúc đánh sao không chịu suy nghĩ? Duật Cẩn, hiện tại tôi là thái tử phi, đại biểu cho mặt mũi của hoàng thất, nhất cử nhất động đều bị toàn dân chú ý, hi vọng, da mặt của ông đủ dày."
"Hoắc Vi Vũ, ý cô là gì?" Duật Cẩn lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...