"Dì ấy làm gì?" Hoắc Vi Vũ dò hỏi.
Khóe miệng Duật Nghị giương lên, tay khoác lên vai của Hoắc Vi Vũ, "Ba tôi dặn không thể tùy tiện nhắc tới dì Thanh với người khác. Càng không thể nói cho những người khác dì Thanh đang làm gì. Chờ sau khi cô gả cho tôi, tôi sẽ cho cô biết gì ấy làm gì được không?."
Hoắc Vi Vũ lấy tay của Duật Nghị ra, "Cậu lấy tự tin từ đâu ra, mà cảm thấy tôi sẽ gả cho cậu hả?"
"Tôi là người đàn ông thứ hai mà các cô gái trên đời này đều muốn lấy làm chồng, cô và người thứ nhất lại không có khả năng." Duật Nghị chắc chắn nói.
"Duật Nghị, cậu nói thật đi, lúc bầu chọn cậu tự xoát phiếu phải không?" Hoắc Vi Vũ không khách khí đả kích nói.
Duật Nghị sợ ngây người, "Sao cô biết? Tôi không có nói với ai."
"A, ánh mắt của quần chúng luôn sáng như tuyết, anh cả, anh hai, anhh ba, anh tư của tôi, mấy người đó không xuất sắc hơn cậu sao?” Hoắc Vi Vũ đi vào bên trong.
"Cô đả kích chồng tương lai của mình như vậy là có ý gì?" Duật Nghị đi theo bên cạnh Hoắc Vi Vũ nói.
Hoắc Vi Vũ mặc kệ cậu ta, "Trước ký hợp đồng đã."
"Cô không muốn xem kế hoạch tương lai của tôi sao? Tương lại tôi sẽ làm tổng thống, nếu cô theo tôi cô chính là phu nhân tổng thống tương lai, nhiều người con gái cầu mà không được đó. Cái đó của tôi cũng rất dài, khẳng định đảm bảo hạnh phúc của cô, dáng người tôi hoàn hảo, khuôn mặt rất có giá trị, người đàn ông có địa vị như vậy cô không cần, có phải cô...... hazzz? NgỐc!" Duật Nghị ý đồ thuyết phục Hoắc Vi Vũ.
"Nó rất dài sao." Hoắc Vi Vũ âm u nói.
Duật Nghị: "..."
"Nếu cô không tin, hôm nay liền thử xem. Sao?" Duật Nghị mập mờ hỏi.
Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, quay người nhìn về phía Duật Nghị, "Trước khi chưa có ký hợp đồng, đừng nói một câu nào với tôi."
"Không thú vị." Duật Nghị không vui nói.
"Tin tưởng tôi, nếu cậu không cẩn thận muốn cưới tôi, thì sau này cuộc sống của cậu như bầu trời đã mất đi màu sắc." Hoắc Vi Vũ vội thuyết phục nói.
Duật Nghị giơ lên nụ cười, "Tôi càng muốn nhìn bầu trời đã mất đi màu sắc là dạng gì, vậy khẳng định là chuyện thú vị nhất rồi."
"Bản lĩnh co được dãn được của cậu thật sự làm cho người ta nể phục." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ.
"Dì Thanh cũng nói như vậy, dì ấy nói sau này tôi nhất định rất sợ vợ, tôi cảm thấy dì ấy nói rất đúng. Ha ha." Duật Nghị cười ngây ngô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy, dì Thanh này khẳng định đã đóng một vai rất quan trọng trong cuộc sống của Duật Nghị, sẽ là ai chứ?
Đi vào biệt thự.
Hoắc Vi Vũ bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.
Hơn một trăm người gặp gỡ ở đây.
Đã trễ như vậy, bọn họ vẫn không ngủ sao?
Duật Nghị lên đài, cầm lấy microphone, tuyên bố: "Cho mời nàng công chúa trong suy nghĩ của tôi, Hoắc Vi Vũ."
Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ lúng túng.
Đây không phải đang tuyên bố với tất cả mọi người, cô và Duật Nghị có quan hệ vô cùng thân mật sao?
Nếu bí mật gió giữ bị nhiều người biết, trong đó nhất định sẽ có người của tổng thống, cũng có người của Cố Cảo Đình.
Có lẽ cô nên gặp riêng Duật Nghị trước để nói chuyện mới đúng, thật sự tính sai rồi.
Ánh mắt mọi người đặt ở trên mặt Hoắc Vi Vũ.
Cô không biết phải phản ứng như thế nào, liền đi ra ngoài.
Duật Nghị đã chạy tới ngăn cản Hoắc Vi Vũ, "Hôm nay cô đồng ý sẽ giúp tôi."
"Muốn giúp cậu không phải chỉ có mình tôi." Cô đi về phía cửa.
"Bọn họ là nền lá xanh, còn cô là một đóa hoa tươi duy nhất." Duật Nghị cười nói.
"Không thể gặp riêng nói chuyện sao?" Hoắc Vi Vũ thấp giọng nói.
"Trên lầu đã sắp xếp phòng nghỉ cho chúng ta." Duật Nghị ý vị thâm trường nói.
Hoắc Vi Vũ cần gặp riêng Duật Nghị để cho cậu ta ký hợp đồng.
"Lên lầu nói đi." Hoắc Vi Vũ đi về phía lầu.
Hoắc Thuần không biết từ đâu xuất hiện, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, nói với Duật Nghị: "Cô ta bị Cố Cảo Đình ngủ qua, anh biết không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...