Hoắc Vi Vũ tiếp nhận di động của Cố Cảo Đình đưa qua, nắm ở trong lòng bàn tay.
trên di động còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, là độ ấm cô thích.
Anh xoay người đi ra ngoài lấy sủi cảo.
Một cổ chua xót, dần dần chảy xuôi trong lòng.
Cô không thể ngồi chờ chết, cũng không thể nhìn Cố Cảo Đình bị hủy diệt.
Hoắc Vi Vũ mở ra di động Vương Đông, ở danh bạ điện thoại tìm kiếm có số di động Duật Nghị hay không.
Cô tìm được một cái tên điện hạ, lập tức đem dãy số điện thoại đưa vào di động.
Cô đem di động chính mình cất vào ngăn kéo tủ đầu giường, đứng dậy, mặc quần áo, đi ra cửa.
Cố Cảo Đình ở phòng bếp bận rộn, liếc cô một cái, “anh chuẩn bị xong sẽ kêu em, vì sao em đi lên?”
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn bóng dáng anh cao lớn.
Cởi ra tây trang và nhung trang, bây giờ anh chỉ mặc áo lót bình thường.
Ấm áp như là người trượng phu, yêu vợ.
Anh càng tốt, trong lòng Hoắc Vi Vũ càng khổ sở.
Không có nhịn xuống, tiến lên một bước, ở sau lưng Cố Cảo Đình ôm lấy anh.
Khuôn mặt dựa vào trên lưng anh, nhắm hai mắt lại.
“Nếu anh xuất hiện sớm một chút thì tốt rồi.” Hoắc Vi Vũ mở miệng.
Vừa ra khỏi miệng, giọng đã nghẹn ngào.
Phát hiện giọng mình không đúng, cô không có nói nữa.
Cố Cảo Đình đem sủi cảo bỏ vào trong nước, vài phần bất đắc dĩ, vài phần tự giễu, “lúc em một tuổi liền xuất hiện, còn không sớm sao? Muốn hay không bò từ trong bụng mẹ đi bồi em.”
Hoắc Vi Vũ vừa muốn cười, vừa muốn khóc.
Đúng vậy, anh đã sớm xuất hiện.
Chỉ là, lúc ấy anh quá cao cao tại thượng, là cô không có khả năng chạm đến thái dương.
Cô căn bản không có hướng phía đó suy nghĩ.
Còn cảm thấy anh thực chán ghét cô.
Bởi vì nhận định anh chán ghét cô, người kiêu ngạo như cô, đương nhiên cũng chán ghét anh, chán ghét thành tự nhiên, chán ghét ăn sâu bén rễ.
“Thực xin lỗi, Cố Cảo Đình.” Hoắc Vi Vũ ý vị thâm trường nói.
Này tiếng xin lỗi, bao quát muôn vàn, thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói rõ ràng.
Cố Cảo Đình xoay người, nhìn về phía đôi mắt Hoắc Vi Vũ đầm đìa nước.
“anh không tha thứ cho em.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ hơi ngừng lại.
đôi mắt anh âm trầm vài phần, ổn định uy nghiêm, “Nếu biết xin lỗi, liền nỗ lực yêu anh, hiểu chưa?”
Đã yêu rồi.
Cô thật sợ, có trời, cô cần thiết phải rời đi anh, khẳng định anh sẽ không tha thứ cho cô.
Hoắc Vi Vũ không có nói nữa.
“Lấy cái đĩa, đôi đũa, muốn dấm chua chính mình đổ.” Cố Cảo Đình nói.
Cô sợ bị anh phát hiện cảm xúc không đúng, cầm cái đĩa, đôi đũa liền đi ra ngoài.
Ngồi ở ghế trên phát ngốc.
rốt cuộc cô phải làm sao mới có thể theo Duật Cẩn lấy chứng cớ đây?
cho dù lấy được, Cố Cảo Đình đem phiếu công trái đưa cho Nước B là sự thật, Duật Cẩn có thể điều tra.
biện pháp duy nhất chính là, cô muốn có nhược điểm quan trọng nhất của Duật Cẩn, tiến hành uy hiếp.
Cô muốn không nhiều lắm, chỉ cần cùng Cố Cảo Đình ở bên nhau thì tốt rồi.
“Suy nghĩ cái gì?” Cố Cảo Đình đem mâm đặt lên bàn, hồ nghi liếc Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại.
“trước kia đồng sự giới thiệu cho em một việc làm, là làm phong đầu, nghề cũ của em, ngày mai em muốn đi phỏng vấn.” Hoắc Vi Vũ nói, nhìn thẳng không dám chống lại ánh mắt Cố Cảo Đình.
Anh cầm lấy đôi đũa ăn sủi cảo, che dấu mình mất tự nhiên.
“công ty nhà ai, anh điều tra trước một chút.” Cố Cảo Đình kéo ghế dựa ra ngồi xuống, lại bỏ thêm một câu, “ông chủ là nam hay nữ?”
“đầu tư tài chính Quốc Thịnh, ông chủ còn không biết là nam hay nữ.” Hoắc Vi Vũ xoay đầu nói.
“Là anh ta?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...