Hoắc Vi Vũ cúi đầu, vội vàng công việc trên tay, nói khẽ:
"Ngày mai, ngay mai sẽ tốt."
"Ừm." Cố Cảo Đình lên tiếng, đi vào nhà bếp, rửa tay đi ra.
Anh ngồi đối diện cô, giúp cô làm sủi cảo.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh rất thuần thục làm, hỏi:
"Trước kia anh có học nấu ăn sao?"
"Trước kia sống một mình, những việc như vậy, đều tự mình làm." Cố Cảo Đình giải thích nói.
"Không phải bên cạnh anh có lính phục vụ sao?" Hoắc Vi Vũ tò mò.
"Lúc tôi học đại học."
Nói đến Đại học, Hoắc Vi Vũ nhớ tới những lời của Diêu Linh Mễ.
"Anh đi đến học ở trường tôi?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Ừm." Cố Cảo Đình lên tiếng, cũng không nhiều lời.
"Những thiết bị điều hòa nhiệt độ trong trường đều là anh tặng tôi?" Hoắc Vi Vũ hỏi gấp.
"Ừm."
"Vậy chuyện hằng năm trường học sẽ hỗ trợ cho một học sinh nổi trội nhất ra nước ngoài du lịch, là anh giúp đỡ sao?" Tim Hoắc Vi Vũ đập nhanh hơn.
"Không phải vậy đâu."
Hoắc Vi Vũ đã hiểu.
Có chút cảm động, có chút ngọt ngào, cũng cảm thấy, có chút may mắn.
Nếu không phải gặp phải Diêu Linh Mễ, cô cũng không biết những chuyện này.
"Tôi làm sủi cảo cho anh." Cô bưng một bàn đi đến nhà bếp, nấu nước.
Cố Cảo Đình rửa tay, ôm sau lưng cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô, bàn tay chui vào trong quần áo của cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy nóng.
Bộ ngực của anh nóng, hơi thở cũng nóng.
Theo bản năng cô đẩy anh ra.
Anh cúi đầu, âm thanh khó nhịn, khàn khàn nói:
"Đừng từ chối tôi, được không? Vi Vũ."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ rung động.
Ở trước mặt bọn họ chính là một đường rất dài.
Cô còn không biết tương lai sẽ ra sao.
Nhưng mà, chí ít cũng phải trân trọng hiện tại.
Cô quay đầu, chống lại đôi mắt mê hoặc của anh, nhìn thấy trong mắt là hình ảnh của mình.
Tay vòng lên gáy anh, kiễng mũi chân, hôn lên đôi môi mềm mại của anh.
Cố Cảo Đình hôn sâu, cởi tạp dề sau lưng cô ra, dễ như trở bàn tay rút ngắn cự li của hai người.
Anh muốn tiến vào trong lòng của cô, mãi mãi không muốn ra.
Chỉ có trong lòng cô, anh phát hiện mình có thể bình tĩnh lại.
Hô hấp càng ngày càng nặng, nhiệt độ trong phòng ngày càng cao.
Cố Cảo Đình, yết hầu khiêu gợi nhấp nhô.
Bời vì căng cứng khó chịu, lông mày anh nhíu lại, đã nhẫn nại đến cực hạn, đối với anh như một loại tra tấn.
"Thật sự chưa hết sao?" Anh nặng nề hỏi.
Hoắc Vi Vũ cảm giác anh thất vọng, có chút khoa trương.
"Giữa trưa tôi đã nhìn, không có, chắc là, hết rồi." Hoắc Vi Vũ đỏ mặt nói.
Đôi mắt của Cố Cảo Đình không chút che giấu ám muội, nói:
"Có thể sao?"
Trước đó cô có tra trên Baidu.
Phía trên nói, lúc nào phụ nữ cũng có thể làm.
Nhưng lúc tới tháng, sẽ dễ dàng bị viêm, tốt nhất nên tránh.
Sau khi hết, là có thể.
Hơn nữa trước bảy sau tám là kỳ an toàn, cũng là tới tháng tháng sau tám ngày trước bảy ngày.
Hoắc Vi Vũ có chút lo lắng, cúi đầu, ngượng ngùng nói:
"Vậy tôi đi tắm đã."
Trong mắt Cố Cảo Đình vui mừng, hôn lên môi của cô, cánh tay kiềm chế ở eo của cô, kéo vào trong ngực, hận không thể hòa làm một với cô.
Hoắc Vi Vũ bị anh hôn sắp không đủ oxi.
Anh buông môi cô ra:
"Cùng tắm."
Nói xong, anh ôm lấy cô.
"Bình ga, bình ga còn chưa đóng." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
Cố Cảo Đình chốt ga, ôm cô vào phòng tắm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...